Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 359: Thương tâm




Trần Bình An thở phào một hơi, lập tức hỏi:
- Chiếc mũ kia thì sao?
- Tại sao lại liều mạng như vậy?
Trần Bình An nói như chuyện hiển nhiên:
- Không phải trước đó chúng ta đã nói rõ rồi sao? Ngươi đến lầu chính trấn Phi Ưng, còn ta đi đối phó với biển mây kia. Chuyện đã đáp ứng thì phải làm được đúng không? Huống hồ sau đó lão tà tu kia quyết tâm muốn giết ta, ta không liều mạng thì không sống nổi, còn có thể làm gì đây?
Hắn dừng lại một lúc, suy nghĩ sau đó bổ sung:
- Đã đánh nhau sống chết với người khác, luôn phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu dây trói yêu thật sự bị hủy, ta cũng sẽ không trách ngươi, đó là quyết định của ta. Cũng giống như lúc trước chúng ta đối phó với đám giết người cướp của kia, ta cảm thấy có thể dừng tay rồi, nhưng ngươi vẫn muốn đuổi theo gi.ết chết tên đầu sỏ sau màn.
Lục Đài xin lỗi:
- Dải lụa màu kia là vật bản mệnh của ta, không thể bị tổn thương được, xin lỗi.
Trần Bình An xua tay, ra hiệu Lục Đài không cần giải thích nhiều. Hắn nhìn vẻ mặt ảm đạm của đối phương, mỉm cười an ủi:
- Không phải là ta xem thường chuyện này, mà là ta tin tưởng ngươi. Cho nên có một số việc, ta cảm thấy nếu ngươi đã làm như vậy, chắc chắn là có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình. Giữa bằng hữu không cần phải nói quá nhiều.
Vành mắt Lục Đài lại hơi ướt át. Trần Bình An thành thật nói:
- Ngươi đấy, không phải con gái đúng là đáng tiếc. Trước kia ta có hai bằng hữu giang hồ, chính là đạo sĩ trẻ tuổi và du hiệp râu rậm đã kể với ngươi, trong chuyện này bọn họ không hề ngại ngùng giống như ngươi. Ngươi đúng là không lanh lợi chút nào.
Một người tùy tiện xem người khác là bằng hữu, thường sẽ không có bằng hữu thật sự. Một người ngoài miệng thích xưng huynh gọi đệ, thực ra trong lòng lại không có huynh đệ chân chính. Cho nên Lục Đài biết hai chữ “bằng hữu” từ trong miệng Trần Bình An nói ra, rốt cuộc nặng đến thế nào.
Có thể giao phó sinh tử cho đối phương.
Thế là hắn nói như đinh đóng cột:
- Trần Bình An, lần này chia của, ta sẽ nhường ngươi một phần lợi nhuận phong phú.
Trần Bình An trợn mắt, cũng lười nói chuyện.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, chỉ có ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cành lá lưa thưa, chiếu xuống giữa rừng.
Cuối cùng Lục Đài nói một cách xa xăm:
- Nữ nhân đến lúc đó, có phải rất đau không?
Lục Đài giống như bị sét đánh, sầm mặt quay đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sao ngươi không đi hỏi cô nương mà ngươi thích?
Trần Bình An theo bản năng gãi gãi đầu:
- Chuyện này ta nào dám.
Lục Đài đột nhiên cười lên, chỉ chỉ vào cánh tay Trần Bình An. Trần Bình An mắng một câu, vội vàng để cánh tay máu thịt đang chậm rãi sinh trưởng xuống, thật là đau.
Hai người lại im lặng.
Khi Lục Đài ngồi dậy, bỗng phát hiện Trần Bình An đang thương tâm, hơn nữa còn rất thương tâm.
Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, không biết trên đời còn chuyện gì có thể luẩn quẩn trong lòng Trần Bình An như vậy.
Chỉ thấy trên đầu gối của Trần Bình An có đặt một con dấu nho nhỏ mà Lục Đài chưa từng thấy.
Hôm nay trấn Phi Ưng tai họa đến nơi, cuối cùng bình yên vô sự, mà Trần Bình An hắn cũng hoàn hảo sống sót.
Ở động tiên Ly Châu, mọi người cũng đều bình yên vô sự. Thậm chí chân đất giống như Trần Bình An hắn, cũng đi được trên đường giang hồ xa như vậy.
Bởi vì chúng ta có Tề tiên sinh.
Vậy Tề tiên sinh thì sao? 
Chương trước Chương tiếp
Loading...