Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 463: Đi về phía bắc



- Kẻ bồi tiền cuối cùng đã đạp được phân chó (gặp vận may), hiếm hoi kiếm được nhiều tiền, lưng còn cứng hơn gậy leo núi rồi.
Thuyền nhỏ chậm rãi bay lên không. Bùi Tiền ngồi bên cạnh Trần Bình An, cố gắng nhịn cười.
Chu Liễm hỏi:
- Sao không mua thêm mấy khối đá đăng hỏa... đánh cược vận may? Chẳng hạn như trong tay ngươi còn dư ba đồng tiền hoa tuyết, nếu không thì có thể bảo Thạch Nhu bán khối tủy đá đăng hỏa nhỏ kia, dùng nhỏ cược lớn, càng lời càng nhiều, núi vàng núi bạc, chẳng phải là phát tài ở nơi phong thủy tốt này sao? Đừng nói là năm nay tặng quà sinh nhật cho sư phụ ngươi, không chừng một hai năm tới cũng chuẩn bị đủ...
Bùi Tiền vươn hai ngón tay ra, vẻ mặt đắc ý.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Nói thử xem, ta rửa tai lắng nghe.
Bùi Tiền học theo Trần Bình An chậm rãi nói:
- Thứ nhất, trên đường rời khỏi vườn Sư Tử, sư phụ đã dạy ta, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, cho nên ta sẽ không bảo Thạch Nhu bán tủy đá đăng hỏa. Thứ hai, hành tẩu giang hồ, thấy đủ thì nên dừng tay, đây cũng là sư phụ nói.
Chu Liễm hai tay ôm quyền:
- Lĩnh giáo rồi, lĩnh giáo rồi, không biết Bùi nữ hiệp Bùi phu tử khi nào thì mở lớp học, truyền đạo giảng dạy, đến lúc đó ta nhất định sẽ cổ vũ.
Bùi Tiền giơ nắm tay ra cố ý hù dọa Chu Liễm, thấy lão đầu bếp không hề nhúc nhích, cô liền hậm hực thu tay:
- Lão đầu bếp, sao ngươi lại ấu trĩ như vậy?
Chu Liễm đánh ra một quyền. Trong nháy mắt thân thể Bùi Tiền ngửa về phía sau, tránh khỏi một quyền kia, sau đó cười ha hả.
Chu Liễm và Trần Bình An nhìn nhau cười.
Thạch Nhu dù sao cũng không phải là võ phu thuần túy, không biết sự huyền diệu trong đó.
Sau khi nhóm người lên thuyền, có lẽ do lời đồn “một vị kiếm tu trẻ tuổi, hai thanh phi kiếm bản mệnh” có sức chấn nhiếp quá lớn, hơn xa sự dụ hoặc của ba đồng tiền cốc vũ, cho nên đến khi thuyền chạy ra khỏi nước Thừa Thiên, vẫn không có kẻ bất chính nào dám đến thử phân lượng của kiếm tu.
Có điều chiếc thuyền này tốc độ chậm lại đi đường vòng, cùng với thay đổi đủ loại biện pháp kiếm tiền, thật khiến Trần Bình An bái phục sát đất.
Hôm nay thuyền một lần nữa dừng trên không, thuyền nhỏ giống như rải lưới bay đến một phủ đệ tiên gia có “cầu độc mộc”, ngay cả Trần Bình An cũng không nhịn được cười mắng một câu:
- Chúng ta đúng là lên thuyền giặc rồi.
Môn phái tiên gia kia chỉ thuộc hạng ba ở Bảo Bình châu, nhưng giữa hai ngọn núi có xây dựng một chiếc cầu độc mộc dài đến mười mấy dặm, quanh năm cao hơn biển mây. Phong cảnh không tệ, có điều thu tiền cũng không ít, đi một chuyến tốn ba đồng tiền hoa tuyết.
Nghe nói vị tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao ở bến thuyền Phong Vĩ, năm xưa từng đi qua cầu độc mộc ở đây, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc ở phía đông. Trong lòng y bất chợt sáng lên, ngộ đạo đột phá cảnh giới, bước vào địa tiên cảnh giới Kim Đan. Cũng nhờ một bước này, về sau mới có thành tựu lớn, dùng thân phận tu sĩ hoang dã thấp hèn đứng ngạo nghễ trên đỉnh Bảo Bình châu.
Trần Bình An vẫn móc ra mười hai đồng tiền hoa tuyết.
Lúc đầu Bùi Tiền nghĩ thầm phải chạy tới chạy lui bảy tám chuyến. Nhưng một tỳ nữ tuổi xuân may mắn được lên núi tu hành, đã mỉm cười nhắc nhở mọi người, cầu độc mộc này có quy định là không được đi trở về.
Chuyện này khiến Bùi Tiền bực bội đến giậm chân, lại lỗ tiền rồi đúng không?
Nói là cầu độc mộc, thực ra không hề chật hẹp khó đi.
Năm xưa chiếc cầu mà tu sĩ hoang dã ở bến thuyền Phong Vĩ đi qua, đúng là rất tồi tàn. Sau đó sơn môn đập nồi bán sắt, đã tu sửa thành quy mô như hiện giờ, rộng rãi vững chắc, còn rất tinh xảo đẹp đẽ.
Sau đó thuyền lại vòng qua trung bộ Bảo Bình châu, nơi khói lửa chiến tranh kịch liệt, lượn một vòng lớn đúng như ý nghĩa. Lúc này mặt đất phía dưới chính là con đường rồng đi mà Trần Bình An từng ngồi thuyền xuôi nam.
Lần đó Trần Bình An chia tay với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, một mình đi về phía nam.
Lần này bên cạnh lại có Bùi Tiền, Chu Liễm và Thạch Nhu.
Đoạn thời gian này trên thuyền, Trần Bình An ngoại trừ luyện tập quyền thế, còn phải phân ra một nửa thời gian nhập định tĩnh tọa, hấp thu linh khí, nuôi dưỡng “Thủy phủ” kia.
Đặt chân lên đường tu hành càng dài, lại có cảm xúc càng sâu với di chứng khi chân đạp hai thuyền luyện khí và tập võ.
Trần Bình An đại khái đưa ra một kết luận, sau khi hắn bước vào võ đạo cảnh giới thứ bảy và luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ, con đường này sẽ có một quãng tiền lãi ngắn ngủi. Nhưng về sau, nhất là luyện chế vật bản mệnh xong, cuối cùng một ngày nào đó kết thành Kim Đan, hai thứ sẽ càng ngày càng xung đột không thể điều hòa. Chuyện này sẽ khiến con đường võ đạo của hắn gập ghềnh khắp nơi, muốn thăng cấp cảnh giới Nguyên Anh lại càng thêm khó.
Có điều đây là chuyện tương lai, hiện giờ vẫn phải đánh quyền, vẫn phải dùng hết sức hấp thu và tôi luyện linh khí trời đất.
Sáu bước đi thế cơ bản nhất, ở Kiếm Khí trường thành Trần Bình An đã đánh xong một triệu quyền. Từ khi rời khỏi núi Đảo Huyền đến Đồng Diệp châu, rồi đến đất lành Ngẫu Hoa, lại đến vương triều Đại Tuyền, cung Thanh Hổ và thành Lão Long cuối phía nam Bảo Bình châu, cho đến bây giờ từ nước Thanh Loan ở đông nam đi tới Đại Tùy phía bắc, hắn đã đánh thêm gần bốn trăm ngàn quyền.
- --------
Sau khi thuyền Thanh Y đi xa, thời tiết đã bước vào mùa hè nóng bức, có ba ông lão lên núi đi đến chiếc cầu độc mộc này.
Du khách lưa thưa, ngoại trừ những cô gái sơn môn thu tiền ở hai đầu cầu độc mộc, trên cầu gần như không thấy người khách nào.
Một lão già vóc người thấp bé, mặc áo vải bố, bề ngoài giống như kẻ cướp, thân hình thấp nhất nhưng khí thế lại dồi dào nhất. Lão đưa tay vỗ vào vai một ông lão đồng hành:
- Họ Tuân kia, ngây ra làm gì, móc tiền đi!
Ông lão họ Tuân kia đang quay sang một cô gái tuổi xuân, hỏi thăm xem phong cảnh nơi này có chỗ nào độc đáo. Sau khi bị ấn vai, ông ta lập tức ngoan ngoãn lấy ra chín đồng tiền hoa tuyết, làm kẻ tốn tiền oan.
Ông lão vừa móc tiền túi này, chính là Tuân lão tiền bối trong miệng Chu Liễm. Tại tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, ông ta đã tặng cho Chu Liễm mấy quyển tiểu thuyết tài tử giai nhân thần tiên đánh nhau.
Chu Liễm rất bội phục học thức của vị tiền bối này, học vấn vô cùng uyên bác.
Cuối cùng Tùy Hữu Biên đã đi đến Ngọc Khuê tông của của ông lão này ở Đồng Diệp châu. Sau khi Đỗ Mậu phi thăng thất bại, Đồng Diệp tông đã đại thương nguyên khí, hôm nay Ngọc Khuê tông là thế lực đứng đầu một châu hoàn toàn xứng đáng.
Ông lão còn lại tướng mạo bình thường, muốn khuyên người bạn già thân thiết của mình một chút, nhưng cuối cùng lại thôi. Tuân lão tiền bối người ta có ý tốt vượt châu đến thăm ngươi, ngươi lại từ đầu đến cuối mặt mày cau có, đây là chuyện gì? Thật xem vị tiền bối này là đệ tử của bang Vô Địch Thần Quyền sao?
Huống hồ lần này nếu không có Tuân lão tiền bối ra tay tương trợ, há có thể thuận lợi lấy được mảnh vỡ kim thân lưu ly lớn nhất của Đỗ Mậu rơi xuống nhân gian.
Lui một vạn bước mà nói, Tuân Uyên dù sao cũng là đại tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân của Đồng Diệp châu, còn là lão tông chủ của Ngọc Khuê tông. Ngươi là một kẻ rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh, dựa vào đâu mà mỗi ngày quát tháo ra lệnh cho vị tiền bối này?
Ông lão này chính là tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao ở bến thuyền Phong Vĩ, sư phụ của Khương Uẩn. Cho nên chiếc cầu độc mộc này chính là đất lành năm xưa ông ta đã kết thành Kim Đan.
Tỳ nữ kia chỉ có tu vi cảnh giới thứ ba, không nhìn ra sâu cạn của ba người. Đừng nói là cô, cho dù vị sơn chủ cảnh giới Quan Hải kia đứng ở đây, cũng không thể nhìn ra nội tình.
Một vị cảnh giới Tiên Nhân, một vị cảnh giới Ngọc Phác, một vị cảnh giới Nguyên Anh. Bất cứ người nào giậm chân một cái, có lẽ ngọn núi này cũng phải sụp xuống.
Sau khi Tuân Uyên đưa tiền, ba ông lão chậm rãi đi trên cầu độc mộc.
Luận về tuổi tác và tu vi, Tuân Uyên đều là người đứng đầu. Nhưng khi đứng bên cạnh Ngọc Diện Tiểu Lang Quân của Bảo Bình châu, vị Nhất Xích Thương của Đồng Diệp châu này thật sự không có khí phách.
Trong một lần cùng quan sát kính hoa thủy nguyệt, Tiểu Lang Quân lần đầu tiên chủ động hỏi thăm Nhất Xích Thương có giỏi đánh nhau hay không, nếu giỏi thì tới giúp một tay. Tuân Uyên vỗ ngực bảo đảm, cho dù đánh nhau không giỏi, cũng tuyệt đối không đến mức làm vướng tay. Sau đó lão bang chủ thân là luyện khí sĩ lại đặt tên cho môn phái là bang Vô Địch Thần Quyền, đã cho Tuân Uyên một địa chỉ, hẹn gặp nhau ở đó.
Tuân Uyên ngự gió mà đi, có thể nói là nhanh như chớp. Sau đó vị thiên quân Đạo gia của Thần Cáo tông, vừa mới bước vào cảnh giới thứ mười hai không lâu, lại xảy ra xung đột với tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác của bến thuyền Phong Vĩ. Hai bên đều nhất quyết muốn có mảnh vỡ kim thân lưu ly kia, không ai nhường ai. Nếu không có gì bất ngờ, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, bang Vô Địch Thần Quyền cũng sẽ kết oán với Thần Cáo tông.
Cuối cùng khi Tuân Uyên xuất hiện, lập tức phá vỡ cục diện bế tắc, miễn cưỡng xem như mọi người đều vui vẻ hài lòng. Tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác bỏ tiền mua mảnh vỡ kim thân lưu ly ngàn năm khó gặp kia, gần như vét hết tài sản. Nhưng rất dễ thấy, người đứng đầu tu sĩ Bảo Bình châu trên danh nghĩa, thiên quân Đạo gia Kỳ Chân đã nhượng bộ một bước lớn.
Ngoại trừ thu tiền, Tuân Uyên còn tìm đến một vị thuộc bảy mươi hai thánh hiền Nho gia, trấn giữ phía trên lãnh thổ Bảo Bình châu, giúp Thần Cáo tông xin một di chỉ viễn cổ động tiên tan vỡ không biết tên, cũng là nơi mảnh vỡ kim thân lưu ly kia chui vào. Thiên quân Kỳ Chân có thể mang về tông môn tu sửa, nếu như làm tốt sẽ trở thành một đất lành nhỏ, giúp đệ tử Thần Cáo tông tu hành làm ít công nhiều.
Thông thường mà nói, tu sĩ năm cảnh giới cao đều sẽ không tùy tiện đi vào mảnh vỡ của động tiên đất lành, chỉ là chuyện không có tuyệt đối.
Huống hồ trong số thánh nhân Nho gia của thế giới Hạo Nhiên, có một nhóm thánh hiền chuyên môn “khai phá lãnh thổ”, đi tìm những di chỉ trôi nổi dưới đáy dòng thời gian. Sau khi vớt lên, có thể củng cố thành một trong số động tiên đất lành mới, hoặc là dần dần hòa tan vào lãnh thổ thế giới Hạo Nhiên.
Trong lịch sử có không ít thánh nhân Nho gia vì vậy mà ngã xuống trong dòng thời gian, còn có rất nhiều người vì nó mà hao tổn cơ sở đại đạo. Chỉ là nhân gian không biết những nguy hiểm và trả giá này.

- Các ngươi chạy trước, ta tới giữ chân Hàn phu tử mũi ban đỏ kia!
Mã Liêm không chần chừ ba chân bốn cẳng bỏ chạy, còn đi chân không.
Lý Hòe cầm giày giúp Mã Liêm, hỏi:
- Vậy ngươi giải quyết thế nào?
Lưu Quan trừng mắt nói:
Sau khi tiến vào thư viện, lật xem những điển tịch ố vàng kia, biết được tiên nhân thượng cổ trong lời đồn quả thật có thể đi đến cung điện trên trời, cùng uống rượu tiên với thần linh, có thể say trăm ngàn năm, Lâm Thủ Nhất càng tràn đầy khao khát với chuyện này.
Hắn đột nhiên thở dài. Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn hi vọng cô gái như dương liễu lả lướt kia có thể theo bên cạnh mình.
Vừa nhớ tới nàng, hắn lại không kìm được mỉm cười. Nếu những cô gái ở kinh thành Đại Tùy nhìn thấy cảnh này, e rằng tâm hồn sẽ xao xuyến.
Mấy năm nay thỉnh thoảng Lâm Thủ Nhất cũng nhớ tới chuyến du lịch lúc thiếu niên, kinh tâm động phách nhưng không gặp nguy hiểm, mọi thứ đều mới lạ.
Lần đầu nhìn thấy yêu tinh sông núi, lần đầu nhìn thấy thổ địa thần linh, lần đầu lấy được cơ duyên tu hành, lần đầu vào ở nhà trọ tiên gia có tiên khí lượn lờ, lần đầu nhìn thấy thần giữ cửa vẽ màu cao ngang thân người, lần đầu được tặng hòm sách nhỏ và trâm ngọc. Lần đầu tại thư viện Đại Tùy xa lạ, cùng chung kẻ địch với những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.
Hắn đột nhiên cảm thấy nuối tiếc. Dường như sau khi người kia rời đi, mọi người cũng đều phân tán. Cho dù vẫn ở chung một thư viện, thường xuyên gặp mặt, nhưng lòng người đã tan rồi.
Một dòng nước đầu nguồn trong và cạn, bắt đầu phân nhánh, mỗi dòng một ngả. Nhìn giống như đang dần dần lớn mạnh, biến thành khe suối vui vẻ như Lý Hòe, sông lớn mênh mông nhấp nhô như mình, ao hồ dừng bước chờ đợi như Lý Bảo Bình, hoặc là giếng sâu sông ngầm như Vu Lộc và Tạ Tạ. Nhưng quay đầu nhìn lại, năm xưa cãi nhau ồn ào, không ngừng đấu đá, mọi người đều chân dính bùn lầy, giày cỏ hòm trúc, màn trời chiếu đất, có người gác đêm...
Lâm Thủ Nhất thở dài. Không quay về được nữa rồi.
- --------
Ban đầu ký túc xá của Vu Lộc cũng không có bạn học ở chung, sau đó hoàng tử Cao Huyên dọn vào, hai người như hình với bóng, quan hệ tâm đầu ý hợp.
Có điều trước đây không lâu, Vu Lộc lại trở thành một người “cô đơn”. Bởi vì Cao Huyên đã lặng lẽ rời khỏi thư viện Sơn Nhai, đến thư viện Lâm Lộc trên núi Phi Vân quận Long Tuyền. Nói là đi học, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chân tướng, chẳng qua là con tin mà thôi.
Sau khi họ Tống Đại Ly và họ Cao Đại Tùy ký kết sơn minh, ngoại trừ Cao Huyên, thực ra còn có người canh cổng của họ Cao ở kinh thành Đại Tùy, cảnh giới thứ mười một, cùng với lão giao long nước Hoàng Đình vốn đã từ quan ở ẩn trong rừng núi, đều trở thành phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc mới xây của Đại Ly.
Khi đó Vu Lộc tiễn Cao Huyên đến chân núi thư viện thì dừng lại.
Sáng sớm hôm nay, Vu Lộc lần đầu tiên gõ cửa một viện nhỏ nằm riêng biệt. Người mở cửa là Tạ Tạ.
Vu Lộc thấy Tạ Tạ đang cầm cây chổi.
Xem ra cho dù Thôi Đông Sơn đã rời khỏi thư viện một thời gian, mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ làm công việc của nha hoàn tỳ nữ.
Tạ Tạ nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi đến làm gì?
Vu Lộc mỉm cười nói:
- Đột nhiên nhớ tới đã rất lâu không thấy mặt rồi, đến xem thử một chút.
Tạ Tạ hỏi:
- Bây giờ đã thấy rồi, sau đó thì sao?
Vu Lộc bất đắc dĩ nói:
- Đi vào uống ly trà, không quá đáng chứ?
Tạ Tạ do dự một thoáng, vẫn để nam nhân trẻ tuổi mà cô vốn nên kính xưng là thái tử điện hạ này bước vào viện.
Viện không lớn, được quét dọn rất sạch sẽ. Nếu là đến mùa thu lá dễ rụng, hoặc là mùa xuân bông dễ bay, chắc sẽ vất vả hơn một chút.
Tạ Tạ chỉ vào nhà chính, cửa nhà đóng chặt. Hành lang dưới mái hiên được lát bằng trúc xanh, giống như một chiếc chiếu lớn. Thậm chí Vu Lộc có thể tưởng tượng, khi đêm lạnh như nước, thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi kia sẽ lười biếng nằm nghiêng ở đây, quan sát tinh tượng.
Tạ Tạ nhắc nhở:
- Trước khi lên bậc thềm nhớ cởi giày, nếu không sau khi ngươi đi, ta lại phải lau thêm lần nữa.
Vu Lộc cởi giày, ngồi trên sàn nhà bằng trúc xanh. Đây chắc là trúc xanh được trồng bởi luyện khí sĩ Nông gia, thuộc một phủ đệ tiên gia trong lãnh thổ Đại Tùy. Những quyền quý Đại Tùy bình thường, dùng nó để chế tạo ống đựng bút đã xem như xa xỉ. Văn nhân nhã sĩ tặng cho nhau thì rất ổn thỏa. Còn nếu muốn làm chiếu ngủ tránh nắng hoặc ghế trúc hóng mát, càng phải có tình nghĩa và tài lực rất lớn. Có điều trong ngôi viện này, nó chỉ là thứ bình thường.
Tạ Tạ tiếp tục bận rộn, cũng không rót trà cho Vu Lộc. Sáng sớm uống trà cái gì, thật xem mình vẫn là thái tử họ Lư sao?
Hôm nay Vu Lộc ngươi còn không bằng Cao Huyên. Họ Cao Dực Dương người ta dù sao vẫn giữ được ngai vàng Đại Tùy. Còn đám di dân họ Lư bị bắt vào trong núi lớn phía tây quận Long Tuyền làm lao động khổ sai, quanh năm suốt tháng đứng dưới mặt trời chói chang, gió thổi mưa dầm, hở một chút là bị roi đánh. Nếu không thì cũng biến thành hàng hóa, bị những ngọn núi đã xây dựng phủ đệ mua về làm tạp dịch tỳ nữ. Hai bên khác biệt một trời một vực.
Vu Lộc ngả người về phía sau, hỏi:
- Tạ Tạ, cô có từng nghĩ sau này muốn trải qua cuộc sống thế nào không?
Tạ Tạ ngồi xuống bên cạnh bàn đá:
- Chưa từng nghĩ.
Vu Lộc mặc áo nho thư viện, hai tay đặt chồng trên bụng:
- Trước khi rời khỏi thư viện, công tử nhà cô đã đánh ta một trận.
Tạ Tạ cười nhạo nói:
Hôm nay Lý Hòe ma xui quỷ khiến không đi theo Lưu Quan và Mã Liêm, nói là muốn đến nhà xí một chuyến, thực ra lại một mình đi lên đỉnh Đông Sơn. Rất vừa khéo, quả nhiên nhìn thấy Lý Bảo Bình mặc áo váy đỏ đang ngồi trên cành cây.
Lý Hòe không dám chào hỏi, chỉ nằm trên bàn đá ở đỉnh núi, từ xa nhìn cô bé thường xuyên đến nơi này leo cây.
Sau khi ngơ ngẩn xong, Lý Bảo Bình rất thành thạo ôm thân cây trượt xuống, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Cô cũng nhìn thấy Lý Hòe bên kia đang giơ tay lên cao, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu, dưới chân nổi gió chạy xuống núi.
Lý Hòe nhất thời cảm thấy ai oán và uất ức, liền tìm một nhánh cây dưới đất, ngồi xuống vẽ lung tung.
Ánh mắt của hắn bỗng sáng lên, nhớ lần trước mình viết tên cha mẹ, bọn họ quả nhiên đã tới thư viện thăm mình. Vậy nếu mình viết tên Trần Bình An, liệu có được hay không? Lý Hòe nhếch miệng cười, bắt đầu viết ba chữ “Trần Bình An”. Không đợi hắn viết xong, đã có một bàn tay vươn ra, xóa đi chữ viết chỉ còn thiếu một nét.
Lý Hòe không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lý Bảo Bình không biết từ lúc nào đã trở về. Lý Hòe giận dỗi viết thêm một chữ “Trần”, Lý Bảo Bình lại đưa tay xóa.
Nếu là trước đây Lý Hòe có thể sẽ chùn chân, nhưng hôm nay giống như ăn tim hùm gan báo, lại kiên trì muốn viết tiếp. Lý Bảo Bình cũng không nói gì, Lý Hòe dùng nhánh cây viết, cô lại đưa tay xóa. Kết quả Lý Hòe viết đến gãy cả nhánh cây, vẫn không thể viết ra một chữ “Trần” hoàn chỉnh dưới đất, không cần nhắc đến hai chữ “Bình An” phía sau.
Lý Hòe vứt nửa đoạn nhánh cây, bắt đầu khóc lớn.
Lý Bảo Bình không để ý tới Lý Hòe, nhặt nhánh cây kia lên, tiếp tục ngồi xuống. Cằm của cô đã hơi nhọn, gác lên một cánh tay. Cô bắt đầu viết ba chữ “tiểu sư thúc”, sau khi viết xong khá hài lòng, gật đầu một cái.
Lý Hòe lau mặt qua loa, nghẹn ngào nói:
- Lý Bảo Bình, ngươi lại ăn hiếp ta như vậy, sau khi Trần Bình An tới đây, ta sẽ tố cáo với hắn. Hắn mà tức giận, không chừng sẽ không muốn làm tiểu sư thúc của ngươi nữa.
Lý Bảo Bình đổi một kiểu chữ khác, tiếp tục viết ba chữ “tiểu sư thúc”. Cô tập trung tinh thần nhìn chăm chú xuống đất, để ngoài tai lời uy hiếp của Lý Hòe.
Lý Hòe đột nhiên nặn ra một gương mặt tươi cười, dè dặt hỏi:
- Lý Bảo Bình, ngươi để ta viết ba chữ nhé? Nếu như linh nghiệm, không chừng ngày mai Trần Bình An sẽ đến thư viện chúng ta. Thật không lừa ngươi, lần trước ta nhớ cha mẹ đã viết như vậy, chẳng phải ba người bọn họ đều tới rồi sao.
Lý Bảo Bình cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa nhánh cây qua.
Lý Hòe vui vẻ, nhưng vừa đặt nhánh cây trong tay xuống, Lý Bảo Bình bỗng nhíu mày nói:
- Viết cho đẹp!
Lý Hòe sợ đến run tay, lập tức chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn nức nở nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Lý Bảo Bình giúp lau vết chữ. Lý Hòe nín khóc mỉm cười, bắt đầu nghiêm túc viết chữ “Trần” kia.
Sau khi Lý Hòe viết xong, Lý Bảo Bình nhìn quanh:
- Người đâu?
Vẻ mặt Lý Hòe như đưa đám nói:
- Nào có nhanh như vậy.
Lý Bảo Bình đứng dậy, vội vàng chạy đến cây đại thụ kia, leo lên cành cây ngước mắt nhìn về phía xa.
Con ngươi Lý Hòe xoay chuyển, trong lòng biết không ổn, lập tức vứt nhánh cây bỏ chạy. Nhưng hắn làm sao chạy qua được Lý Bảo Bình, rất nhanh đã bị Lý Bảo Bình trèo xuống cây đuổi kịp, Lý Hòe sợ đến mức vội vàng ngồi xuống ôm đầu. Có điều lần này Lý Bảo Bình lại không đánh hắn, mà dọc theo đường núi chạy thẳng đến sơn môn thư viện, đi dạo đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành Đại Tùy.
Trong lúc Lý Bảo Bình phấn chấn dạo chơi kinh thành, Lý Hòe vượt qua kiếp nạn trở về ký túc xá, có một nhóm bốn người đường xa mệt mỏi đi đến sơn môn thư viện Sơn Nhai Đại Tùy. Một người trẻ tuổi áo trắng đeo kiếm đeo hòm trúc, mỉm cười đưa giấy thông hành cho một vị nho sĩ lớn tuổi ở sơn môn.
Lão nho sĩ nhìn rất lâu, thấy đóng chi chít con dấu của các nước ở hai châu. Trong lòng ông lão kinh ngạc, ngẩng đầu cười nói:
- Vị Trần công tử này đã du lịch nhiều nơi như vậy à?
Người trẻ tuổi đến thăm thư viện mỉm cười gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...