Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 469: Trong sách ngoài sách




Thôi Đông Sơn rời khỏi châu thành, cũng không chạy thẳng tới kinh thành, mà là cư trú trong một đạo quán lớn nơi kinh kỳ.
Có một vị đạo nhân lớn tuổi chủ trì nghi thức chay tịnh, độ người nhập đạo, cho nên trong gia phả Đạo môn được tôn xưng là “pháp sư”. Hôm nay ông ta dùng danh nghĩa luận đạo đến nhà thăm viếng.
Trong lòng Ngụy Tiện biết rõ, lão đạo nhân này nhất định là một gián điệp Đại Ly nằm vùng ở Đại Tùy.
Chuyện này cũng không kỳ lạ. Trong lúc rãnh rỗi Thôi Đông Sơn đã cho Ngụy Tiện xem một phần danh sách, bao gồm tử sĩ, gián điệp, đủ loại hạng người của Đại Tùy, hôm nay đang ẩn nấp ở các nơi của Đại Ly. Dĩ nhiên có càng nhiều gián điệp vẫn chưa khai quật ra.

- Trong ngoài thư viện ta đều biết rõ, hiện giờ biến số duy nhất chính là Triệu phu tử trói gà không chặt kia.
Ngụy Tiện nghi hoặc nói:
- Một thư sinh lớn tuổi đối mặt với một thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện, người trước có thể gây nên sóng lớn gì sao? Huống hồ theo như Thôi tiên sinh nói, Mao Tiểu Đông cũng không phải là văn nhân cổ hủ cứng nhắc, há có thể xảy ra sơ suất? Hơn nữa theo giảng giải của tiên sinh, hoàng đế Đại Tùy trừ khi tự chịu diệt vong, nếu không tuyệt đối sẽ không dám ra tay với Lý Bảo Bình và Lý Hòe.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn sững sờ nhìn Ngụy Tiện, vẻ mặt chán ghét:
- Hãy suy nghĩ thật kỹ. Trước đó ta đã nhắc nhở ngươi, đứng cao một chút để nhìn vấn đề.
Trong lòng Ngụy Tiện rung động.
Thôi Đông Sơn đưa tay xoa má, cười nhạt nói:
- Hoàng đế Đại Tùy quan tâm ngai vàng, nhưng người sau màn sẽ quan tâm Đại Ly và Đại Tùy đánh nhau sống chết, ngọc đá cùng tan sao? Nếu như ám sát một hai người có thể quyết định thế cuộc xu hướng của một châu, Ngụy Tiện ngươi có động tâm không? Môn sinh Thương gia sẽ hi vọng nó diễn ra, đánh trận mà, phát tài nhờ người chết, mới kiếm được nhiều. Còn như... cao nhân Tung Hoành gia thích lén lút, nấp ở sau màn, càng sẽ như vậy.
Tâm tình Ngụy Tiện xao động, hai tay lại hơi run rẩy.
Đây mới là thế đạo mà vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển này hướng tới, đại loạn đại tranh.
Trên núi dưới núi, đế vương tướng soái hay tiên sư thần linh gì đó, toàn bộ đều bị cuốn vào trong nước lũ đại thế, đều là quân cờ không thể do mình làm chủ.
Thôi Đông Sơn dường như nhớ đến chuyện thương tâm gì đó, lau mặt một cái, tâm sự trùng trùng nói:
- Ngươi xem, ta có bản lĩnh và học vấn lớn như vậy, lúc này lại đang làm chuyện vô tích sự gì đây? Tính tới tính lui, chỉ là lóc thịt trên chân muỗi, mua bán nhỏ nhặt. Lão rùa già kia đang vui vẻ mưu đồ cả Bảo Bình châu, còn ta chỉ có thể canh nhà cho hắn, trông chừng một Đại Tùy nho nhỏ. Giống như xây đạo trường trong vỏ ốc, gia nghiệp quá nhỏ, chỉ có thể làm những chuyện vô nghĩa. Còn phải lo lắng một khi làm việc không tốt, sẽ bị tiên sinh trục xuất khỏi sư môn...
Hắn giơ nắm tay đấm mạnh vào ngực:
- Lão Ngụy à, ta đau lòng.
Ngụy Tiện nhìn thiếu niên áo trắng lăn lộn dưới đất, lại cúi đầu nhìn thơ thi rớt trên tay, được gọi là có thể nhìn thấy bản tính thật sự. Hắn không đau lòng, chỉ là mệt lòng.
- --------
Họ Cao Đại Tùy ưu đãi văn nhân, đây là truyền thống từ khi khai quốc đến nay, không cần bàn đến tân khoa trạng nguyên như Chương Đại. Mặc dù hắn tạm thời vẫn ở lại viện Hàn Lâm, nhưng được ở trong một ngôi viện ba gian mười phòng, do Hộ bộ triều đình bỏ tiền.
Hoàng hôn hôm nay, Chương Đại tản bộ trong ngôi nhà trống trải, cho mấy con cá chép đỏ trong lu ăn, sau đó đến thư phòng một mình học đánh cờ.
Chương Đại xuất thân từ gia tộc bần hàn ở địa phương, trong kỳ thi huyện và thi hương viết văn rất xuất sắc, nhưng không xem là tài hoa kinh người. Nhưng đến kỳ thi đình, hắn lại khiến mọi người kinh ngạc, trở thành cá chép hóa rồng.
Sau khi Chương Đại trở thành trạng nguyên, dọn tới ngôi nhà này, thay đổi duy nhất là thuê một người đánh xe và một chiếc xe ngựa. Ngoại trừ thứ này, Chương Đại cũng không có quá nhiều tiệc tùng xã giao.
Rất khó tưởng tượng thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi này là thủ khoa mới của Đại Tùy. Càng không thể tưởng tượng hắn lại xuất hiện ở phủ đệ Thái gia, khẳng khái lên tiếng, cuối cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, hậu duệ của công thần khai quốc.
Dù là Thái Phong hay Miêu Nhận, đều cho rằng những chuyện này nằm trong tình lý. Chương Đại có một thân phận trạng nguyên rất đáng giá, là một trong Tứ Linh Đại Tùy, thanh danh truyền khắp trong ngoài triều đình. Thân phận của hắn thấp kém nhưng trong sạch, lại có một bầu nhiệt huyết, cho nên rất dễ khống chế. Bọn họ cảm thấy người này sẽ vì đại nghĩa nước nhà mà xung phong đi đầu.
Nghe được tiếng gõ cửa, Chương Đại dừng học đánh cờ, ngẩng đầu nói:
- Vào đi.
Người tới là lão đánh xe ở tạm trong nhà.
Lão già đứng ở cửa thư phòng hơi âm u, chậm rãi nói:
- Mao Tiểu Đông đã dẫn theo một người trẻ tuổi tên là Trần Bình An rời khỏi thư viện.
- Không phải bọn họ đã la hét thề giết văn yêu Mao Tiểu ĐSo, cứ đi giết là được rồi.

Nhưng càng nghe đến phía sau, càng cảm thấy... mới mẻ độc đáo.
Người nọ tiếp tục nói:
- Bước thứ hai, sau khi yên tĩnh chờ đợi một thời gian, lại quay giáo lần nữa, nhắm thẳng vào một mình Liễu Kính Đình. Lần này cần một chút kỹ xảo nhỏ, tất cả văn chương, tôn chỉ và lai lịch, đều phải dựa trên những từ ngữ như “tuy rằng”, “cho dù”.
- Chẳng hạn như “tuy rằng” đạo đức của Liễu Kính Đình có một chút khuyết điểm, nhưng không che lấp được ưu điểm, môn hạ đệ tử đi ra có rất nhiều nhân tài. Sau đó các vị có thể lần lượt liệt kê ra, sát ý sẽ nằm ở những quan lại hiển hách khiến người ta đố kị kia.
- Hay như “cho dù” thành tích của Liễu Kính Đình bình thường, nhưng vẫn xem như thanh liêm, chỉ có một vườn Sư Tử danh chấn nửa châu mà thôi.
Người nọ giải thích:
- Vì sao phải như vậy? Bởi vì đối với những người bàng quan, văn chương này bề ngoài vẫn xem như ôn hòa nhã nhặn, cũng là đang biện bạch cho Liễu Kính Đình. Rất nhiều người trung lập vốn không dính vào trận bút chiến văn đàn này, vô hình trung sẽ bắt đầu ngầm thừa nhận những sự thật giả định kia. Sau đó những lời biện bạch ẩn giấu sát ý, sẽ giống như thêm sương trên tuyết.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Người nọ mỉm cười nói:
- Bước thứ ba, viết về đạo đức cá nhân. Có thể mời người viết thay, không cần quan tâm đến lời văn tốt xấu, chỉ cần hài hước là được. Chẳng hạn như viết chuyện ướt át, trong đêm mưa gió Liễu Kính Đình ở lại am ni cô. Hay như chuyện ông già loạn luân, hoặc là chủ nhân của vườn Sư Tử và tỳ nữ xinh đẹp làm một nhánh hoa lê ép hải đường. Đồng thời thuận tiện làm một ít thơ xoàng dễ đọc, biên soạn thành cố sự kể chuyện, mời tiên sinh kể chuyện và người giang hồ trắng trợn rêu rao.
Thấy mọi người vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, người nọ vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Đừng cảm thấy không có tác dụng, những người đọc sách chán nản không có công danh rất thích xem, dân chúng không quan tâm đến chân tướng cũng thích nghe những chuyện này. Giới học thuật, ba người thành cọp; nơi dân gian, muỗi tụ thành sấm (1). 
Cuối cùng người nọ mỉm cười lấy ra một tờ giấy, đi tới đưa cho Lý Bảo Châm, sau đó nhìn quanh:
- Các vị có mặt, chưa chắc đã biết cách khắc và giá cả của một bộ sách diễm tình, cùng với mời những tiên sinh kể chuyện kia phải trả bao nhiêu tiền. Đủ loại chuyện vặt không đáng nhắc tới, ta đều viết trên giấy, tránh cho chư vị không cẩn thận tốn tiền oan. Hơn nữa rất nhiều dân chúng làm ăn, mặc dù địa vị thấp nhưng khá gian xảo thông minh, mỗi người đều có đạo xử thế của riêng mình. Một khi để bọn họ chiếm được lợi ích tiền tài, không chừng còn sẽ xem thường chư vị.
Người này cáo từ rời đi. Khi đến gần cửa, hắn đột nhiên xoay người cười nói:
- Chư vị là châu ngọc phía trước, mới có cơ hội cho ta khoe khoang một chút tài mọn, hi vọng có thể giúp được ít nhiều.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn người kia rời đi.
Lý Bảo Châm miệng lưỡi khô khốc, nắm chặt tờ giấy trong tay. Những người còn lại càng là da đầu ngứa ngáy.
Nên biết người kia tên là Liễu Thanh Phong.
Chính là con trai trưởng của Liễu Kính Đình.
- --------
Chú thích: 
(1) Ba người thành cọp, muỗi tụ thành sấm: ba người nói rằng có cọp thì mọi người sẽ tin, muỗi tụ tập nhiều thì âm thanh sẽ lớn như tiếng sấm. Câu này ám chỉ những thông tin vô lý nếu nhiều người lặp lại, dần dần mọi người sẽ tin là thật.
Chương trước Chương tiếp
Loading...