Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 409: Sang năm mười một




- Cô ấy tên gì?
Trần Bình An nói:
- Cô ấy tên là Lý Bảo Bình, thích mặc áo bông đỏ chót, còn thích gọi ta là tiểu sư thúc.
Bùi Tiền lại nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi rất thích cô ấy?

Gánh nặng đường xa, đúng là tâm tình còn mệt mỏi hơn luyện quyền một triệu lần. Nhưng cũng rất tốt.
Trần Bình An hiếm hoi nói thật lòng với Bùi Tiền:
- Lúc ở quê nhà, ta lớn hơn ngươi một chút, cũng chưa từng đọc sách. Tề tiên sinh đã nói với ta, đạo lý ở trong sách, làm người ở ngoài sách.
Cuối cùng hắn rủ rỉ nói:
- Hi vọng mỗi người trên thế gian lúc còn trẻ, đều có thể gặp được một vị Tề tiên sinh.
Hiện giờ Bùi Tiền vẫn chỉ là một cô bé, muốn nghe những gì mình thích nghe, chẳng hạn như Trần Bình An nói sang năm cô sẽ mười một tuổi.
Đúng vậy, trên đời chỉ có Trần Bình An nhớ những chuyện này.
Năm nay cô mười tuổi, sang năm sẽ là mười một tuổi.
- --------
Lão đạo sĩ núi Thái Bình đột nhiên dừng lại, lấy mảnh hòe ra. Âm hồn Chung Khôi hiện thân đáp xuống.
Trên biển mây, Chung Khôi nhìn thấy cách đó không xa có một người quen thuộc, đó là sơn chủ thư viện Đại Phục, thầy giáo của hắn.
Sơn chủ thư viện chỉ nhìn Chung Khôi.
Chung Khôi nhỏ giọng hỏi:
- Tiên sinh?
Sau khi nghe được tin dữ, sơn chủ dường như không dám tin, ngay cả bây giờ cũng không dám tin những gì mình nhìn thấy, trong miệng lẩm bẩm:
- Không nên như vậy, không nên như vậy.
Suy nghĩ sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Khi đó ông ta không nên tới phủ Bích Du, không nên bảo môn sinh “đắc ý nhất trong đời” đến núi Thái Bình. Ông ta nên bảo hắn ngoan ngoãn ở lại nhà trọ tại trấn nhỏ biên thùy, trông chừng con hồ ly chín đuôi ẩn nấp không xuất hiện kia.
Hồ ly chín đuôi tuy là đại yêu cảnh giới thứ mười hai, nhưng thân phận của nó rất đặc thù, vai vế quá cao, cho nên đã sớm tiết lộ tên thật. Chỉ cần biết được tên thật của tất cả đại yêu viễn cổ trên thế gian, Chung Khôi ở trong thế giới Hạo Nhiên sẽ có sức tự bảo vệ mình.
Không ai nghĩ tới, vượn trắng đeo kiếm của núi Thái Bình, mới là thủ phạm chính khiến cho yêu ma dưới giếng giam chạy trốn.
Chung Khôi thật sự không chịu nổi bầu không khí hiện giờ, bèn cao giọng nói:
- Tiên sinh, vì nghĩa không thể chối từ. Người đọc sách phải dùng học vấn giáo hóa muôn dân, giúp đỡ xã tắc, hoặc là dùng một thân chính khí trừ ma vệ đạo...
Sơn chủ tức giận nói:
- Cần ngươi nói những đạo lý này với ta sao?
Chung Khôi câm như hến.
Lão thiên quân thở dài một tiếng, nói:
- Nếu bên phía học cung truy cứu, núi Thái Bình chúng ta sẽ không thoái thác.
Sơn chủ đối diện với lão đạo sĩ, thái độ không giống như lúc nói chuyện với Chung Khôi, cung kính nói:
- Vị huynh trưởng kia của ta có nổi nóng, nhưng sẽ không khởi binh hỏi tội. Hơn nữa núi Thái Bình có tội gì? Thiên quân có từng trách Chung Khôi không che chở được núi Thái Bình, không bảo vệ được vị địa tiên kia?
Chung Khôi nhẹ giọng bổ sung:
- Tiên sinh, vị lão đạo trưởng kia tên là Lương Túc.
Sơn chủ lại muốn nổi giận, Chung Khôi lập tức im miệng.
Lão đạo sĩ cảm khái nói:
- Trải qua kiếp nạn này, kế tiếp Đồng Diệp châu có thể sẽ tốt hơn một chút, nhưng Bà Sa châu và Phù Dao châu e rằng sắp đại loạn rồi. Lúc trước ba châu đều có trọng bảo xuất thế, quả nhiên là mưu đồ của yêu tộc.
Ông ta lập tức nhỏ giọng nói:
- Thư viện các người nhất định phải bảo vệ thiếu niên Phù Kê tông kia. Hắn có thể phá vỡ chuyện này...
Ông ta không nói tiếp.
- Ta không muốn nghe, im miệng!
Lão tú tài nắm cổ tay tiếc nuối, nói:
- Sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?
Đại thần núi Tuệ cười nhạt nói:
- Nếu ta biết tốt xấu, sẽ để cho ngươi lên núi sao?
Lão tú tài xoa xoa cằm, cảm thấy hình như mình không chiếm lý trong chuyện này lắm, bèn đổi giọng nói:
- Lão mũi trâu ở Đông Hải kia, mặc dù tính tình không thể khiến người ta ưa thích, nhưng làm người vẫn tạm được, ra tay rất hào phóng, không làm mất mặt. Hắn biết tặng cho đứa bé kia một món đồ tốt, mặc dù không trợ giúp cho tu hành, nhưng chuyện và vật trên thế gian, tốt đến mấy cũng không bằng đúng lúc. Thứ kia có thể giúp che giấu thiên cơ, còn tốt hơn cái nón rách của A Lương năm xưa. Nhìn vào sự hào phóng này, những chuyện xấu xa mà hắn làm ở đất lành Ngẫu Hoa, ta sẽ không tính toán với hắn nữa.
Đại thần núi Tuệ chế giễu:
- Hiện giờ dù ngươi muốn đọ sức với hắn, có thể làm được sao?
Lão tú tài thành khẩn nói:
- Người đọc sách chúng ta, vẫn muốn dùng đạo lý phân cao thấp với người khác. Đánh đánh giết giết, cho dù chọc thủng trời cũng không tính là bản lĩnh thật sự.
Lần đầu tiên đại thần núi Tuệ lại không phản bác.
Hai tay lão tú tài lồng trong tay áo. Gió mạnh trên đỉnh núi Tuệ không ngừng xao động, ngay cả giáp vàng của đại thần núi Tuệ cũng có sóng gợn bùa chú nổi lên, nhưng tay áo và tóc của lão tú tài lại không hề phất phơ.
Ông ta nhẹ giọng nói:
- Thánh nhân khó chết, quân tử khó sống. Trong các trường phái tư tưởng, chỉ có Nho gia chúng ta là không coi trọng người hộ đạo gì đó. Thư viện chính là người hộ đạo lớn nhất của người đọc sách trên thế gian. Ba học cung lớn và bảy mươi hai thư viện ở thế giới Hạo Nhiên, đều có quân tử chết trước khi thành thánh. Ta cảm thấy những quân tử không đủ thông minh này, chính là xương sống của thế giới chúng ta, có thể...
Nói đến đây, ông ta đột nhiên không nói nữa, quay đầu hô một tiếng, hỏi:
- Tên đầu đất, ngươi nghĩ ra một câu xem.
Đại thần núi Tuệ hờ hững nói:
- Đội trời đạp đất.
Lão tú tài vỗ đùi khen ngợi:
- Đại thiện.
Đại thần núi Tuệ bỗng nói:
- Ngươi cũng chưa từng là một quân tử hợp tiêu chuẩn của Nho gia.
Lão tú tài im lặng.
- --------
Trong Văn miếu, có một vị thánh nhân từ trong tượng thần bằng đất của mình đi ra. Thần đài rất cao, tượng thần nằm rất gần Chí Thánh tiên sư ở giữa. Ông ta còn dắt một thiếu niên, đã theo ông ta từ thế giới khác đến thế giới Hạo Nhiên này.
Sau khi dẫn thiếu niên bước ra ngưỡng cửa, thánh nhân quay đầu nhìn một vị trí tượng thần bỏ trống, cười nói với thiếu niên:
- Sau này ngươi có cơ hội, có thể tranh giành với một người nào đó. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...