Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 466: Thăm viếng




- Có muốn uống không? Rượu ngon dân gian mà thôi.
Tạ Tạ ngồi nghiêng trên bậc thềm cách đó không xa, khẽ gật đầu.
Trần Bình An nhẹ nhàng ném bình rượu qua.
Tạ Tạ chụp lấy bình rượu, mở ra ngửi ngửi:
- Lại còn không tệ, không hổ là đồ lấy từ trong vật một tấc.
Cô không vội uống rượu, cười hỏi:
- Bộ áo bào trên người ngươi là pháp bào đúng không? Nhờ ở trong ngôi viện này, ta mới có thể phát giác được chút linh khí lưu chuyển của nó.
Trần Bình An gật đầu:
- Áo bào tên là Kim Lễ, là ta ngẫu nhiên lấy được trên đường đến núi Đảo Huyền, tại một nơi gọi là khe Giao Long.
Tạ Tạ quay đầu nhìn về cửa viện, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Vận may của ngươi thật không tệ.
Trần Bình An ừ một tiếng, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu.
Tạ Tạ cười nói:
- Còn thật sự biết uống rượu rồi, chuyến đi xa giang hồ này đúng là không uổng.
Trần Bình An giả vờ như không nghe thấy, đưa tay sờ sờ sàn nhà bằng trúc, linh khí như nước nhỏ chảy qua. Tuy rằng còn thua kém phủ đệ tiên gia và động tiên hàng đầu, nhưng so với phòng ốc thượng đẳng của những nhà trọ tiên gia ở vương triều thế tục, linh khí ẩn chứa càng dồi dào hơn.
Trời đất yên tĩnh.
Tạ Tạ lẩm bẩm nói:
- Chấm chấm sáng sáng đèn bốn phương, một dòng sông ngân nước trung ương. Muốn tránh nóng không? Nhà tranh tiên gia thật thanh lương.
Trần Bình An mỉm cười hỏi:
- Là vị văn hào thơ tiên nào của vương triều họ Lư các ngươi viết vậy?
Tạ Tạ chậm rãi lắc đầu:
- Trước đây rất lâu, cũng là một buổi tối như vậy, sư phụ ta thuận miệng đọc một đoạn, không đầu không đuôi. Bà ấy nói đó chỉ là “thi dư” (bài từ), trò vặt mà thôi, giống như thư pháp đánh cờ, không đáng nhắc tới.
Trần Bình An nói:
- Ở nhà Linh Chi núi Đảo Huyền, ta vốn đã chuẩn bị một phần lễ vật cho cô và Lâm Thủ Nhất. Phần của cô, khi đó ta lầm tưởng chỉ là một bộ giáp cam lộ rách nát không thể tu sửa, dùng giá tiền rất thấp đã mua được. Sau đó mới biết là một trong tám bộ giáp viên tổ tông của giáp thần tiên hứng sương, còn được một bằng hữu sửa xong.
- Sau khi gặp được Thôi Đông Sơn ở nước Thanh Loan, nhắc đến chuyện này, Thôi Đông Sơn bảo không nên tặng cho cô đồ quý như vậy, giao tình không tốt đến mức đó, không chừng còn bị cô hiểu lầm là có ý đồ. Ta cảm thấy rất có lý, bèn quyết định tạm thời giữ lại, chờ một ngày nào đó chúng ta trở thành bằng hữu thật sự rồi, lại tặng cho cô cũng không muộn. Cho nên hôm nay trước tiên tặng cho cô vật này, cầm lấy.
Tạ Tạ quay đầu, đưa tay chụp lấy một món đồ ngọc nhỏ điêu khắc tinh xảo, là trâu trắng ngậm linh chi.
Trần Bình An cười nói:
- Là đồ mà nhà Linh Chi núi Đảo Huyền tặng cho, đừng chê.
Tạ Tạ cười nói:
- Ngươi đang ám chỉ với ta, chỉ cần trở thành bằng hữu với Trần Bình An ngươi, sẽ có thể lấy được một món trọng khí Binh gia giá trị liên thành?
Trần Bình An chỉ cười không nói gì.
Tạ Tạ nắm chặt món đồ ngọc trơn bóng nhẵn nhụi kia, lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải người như vậy.
Trần Bình An giơ hồ lô nuôi kiếm lên, nhịn cười nói:
- Tạ tạ (cảm ơn).
Tạ Tạ liếc nhìn Trần Bình An:
- Ấy, đi chưa được mấy năm, còn học mồm mép láu lỉnh rồi? Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trần Bình An cột chặt hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, hai tay lồng trong tay áo, cảm khái nói:
- Lần đó Lý Hòe bị người ngoài ức hiếp, cô, Lâm Thủ Nhất và Vu Lộc đều rất trượng nghĩa, sau khi ta nghe được thật sự rất cao hứng. Cho nên ta nói chuyện của bộ giáp cam lộ Tây Nhạc kia, không phải khoe khoang gì với cô, mà là thật sự hi vọng có một ngày, ta và Tạ Tạ cô có thể trở thành bằng hữu.
- Thực ra ta cũng có tư tâm. Cho dù chúng ta không làm bằng hữu được, ta cũng hi vọng cô có thể trở thành bạn bè thân thiết với Tiểu Bảo Bình, còn có Lý Hòe, sau này ở thư viện có thể chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Còn có một nguyên nhân mà Trần Bình An không nói ra. Bất kể trong đó quanh co phức tạp thế nào, hôm nay Trần Bình An vẫn là tiên sinh trên danh nghĩa của Thôi Đông Sơn, rất có hiềm nghi không biết cách quản giáo.
Thực ra hắn đã sớm biết Trần Bình An đến thư viện, nhưng sau khi do dự, lại không chủ động đến nhà khách tìm Trần Bình An.
Trần Bình An lấy ra bộ đạo thư lôi pháp bản thiếu của nhà Linh Chi, lúc ấy có văn tự chú giải: “Bản duy nhất trên thế gian, nếu không thiếu mấy chục trang thì sẽ là vô giá.”
Lâm Thủ Nhất không từ chối.
Trần Bình An cười nói:

- Chẳng trách cục than đen nhỏ này, nhìn thấy tượng gỗ sơn màu của ta lại tỏ ra chán ghét. Không được, ngày mai phải so của cải với cô ta một lần. Cao thủ so chiêu, thắng ở khí thế, đến lúc đó xem thử bảo bối của ai nhiều hơn. Công chúa điện hạ thì thế nào, không phải chỉ là một con nhóc đen nhẻm sao, có gì tài giỏi. Chậc chậc, còn nhỏ tuổi đã đeo đao trúc kiếm trúc, hù dọa ai chứ... Đúng rồi, Trần Bình An, công chúa điện hạ thích ăn gì?
Trần Bình An đưa tay ấn đầu Lý Hòe, xoay về hướng ký túc xá:
- Mau về ngủ đi!
Lý Hòe đã hỏi xong, cảm thấy hài lòng, bèn xoay người chạy về ký túc xá của mình.
Không lâu sau đó, nơi xa truyền đến một tiếng la lớn. Không cần suy nghĩ, nhất định là Lý Hòe bị phu tử tuần tra ban đêm bắt tại trận rồi.
Trần Bình An vừa định đi giải vây cho Lý Hòe, rất nhanh lại nhìn thấy Lý Hòe nghênh ngang đi tới, bên cạnh còn có Chu Liễm. Hóa ra Chu Liễm đã tìm một lý do, nói mình là bà con xa của Lý Hòe, buổi tối không biết đường nên nhờ Lý Hòe dẫn về nhà khách.
Lý Hòe giơ ngón cái lên, nói với Trần Bình An:
- Vị Chu đại ca này đúng là trượng nghĩa. Trần Bình An, ngươi có quản gia như vậy thật là may mắn.
Sau đó hắn quay đầu cười nhìn Chu Liễm:
- Chu đại ca, sau này nếu Trần Bình An đối xử với huynh không tốt, cứ tới tìm Lý Hòe ta, ta sẽ giúp huynh đòi lại công đạo.
Chu Liễm nhìn trái nhìn phải, thấy thằng nhóc tên là Lý Hòe này khỏe mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ quả thật không giống như người đọc sách.
Sau Trịnh Đại Phong, Lý Nhị, Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình, lại hiếm hoi gặp được một người từ động tiên Ly Châu đi ra không giống một quái thai. Chu Liễm cảm thấy mình phải quý trọng, cho nên nhìn Lý Hòe thằng nhóc này thuận mắt hơn rất nhiều, mặt mày càng hiền hậu.
Chờ đã, sao Lý Hòe này càng nhìn càng thấy giống vị võ phu cảnh giới thứ mười, từng đến thành Lão Long thăm viếng. Lý Nhị và Lý Hòe, đều họ Lý, chắc không phải là người một nhà chứ? Chỉ có võ phu thuần túy như mình, mới biết được sự khủng bố của một vị đại tông sư điểm cuối.
Chu Liễm có tự phụ về thiên phú võ học của mình đến mấy, cũng chỉ dám nói nếu mình sinh trưởng ở thế giới Hạo Nhiên, dưới tiền đề thiên tư không thay đổi, sinh thời muốn đạt đến cảnh giới thứ chín Sơn Điên không khó, nhưng cảnh giới thứ mười thì không dám chắc.
Lão quay đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Trần Bình An. Trần Bình An cười gật đầu.
Chu Liễm tức gần chết, một chân khẽ đá vào mông Lý Hòe:
- Hơn nửa đêm còn lang thang giống như cô hồn dã quỷ, mau cút đi.
Lý Hòe giật mình, chạy ra xa, sau đó chỉ vào Chu Liễm nói:
- Giúp ta một lần, lại đá ta một cái, ân oán giữa ngươi và ta xem như thanh toán xong. Ngày mai nếu lại gặp nhau trong ngõ hẹp ở thư viện, ai chạy trước thì người đó là đại gia.
Chu Liễm làm bộ nhấc chân lên, Lý Hòe nhanh chóng biến mất không tung tích.
Ở ký túc xá của Lý Bảo Bình, Lý Bảo Bình và Bùi Tiền đang ngồi cùng bàn chép sách, đối diện với nhau.
Một người hạ bút như bay, còn một người chậm như rùa bò.
Mỗi lần Lý Bảo Bình chép xong một tờ, lại hô lên hai chữ “đi thôi”, sau đó gác bút lông xuống, xoay cổ tay, đi sang chỗ Bùi Tiền xem thử.
Bùi Tiền yên lặng không nói gì, đầu đổ mồ hôi.
- --------
Trong châu thành Lưu Châu tiếp giáp với kinh thành Đại Tùy, phủ đệ Thái gia vừa mới dọn tới không lâu, lại có một vị khách quý “vai vế cực cao” đến thăm viếng. Chính là Thôi Đông Sơn, tại thư viện Sơn Nhai đã dựa vào rất nhiều pháp bảo trong vật một thước, giành được một danh hiệu thoải mái là “lão tổ tông Thái gia”.
Đêm hôm khuya khoắt, thiếu niên áo trắng Thôi Đông Sơn đập cửa phủ Thái gia kêu vang trời, lớn tiếng quát lên:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hãy thẳng thắn một chút.
Một chân Thôi Đông Sơn giẫm lên ghế dựa, một tay cầm bầu rượu, tay kia hạ đũa như bay, không bỏ lỡ món ngon và rượu ngon, ăn như hổ đói, nói một cách hàm hồ:
- Dù sao ngươi đã làm cường hào ở kinh thành Đại Tùy hơn trăm năm, nói với ta thử xem, đầu sỏ sau màn mưu đồ vụ ám sát kia là tên ngu ngốc nào. Mấy tên như Phiêu Kỵ tướng quân Đường Trang Sơn, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhưng ngươi và ta trong lòng đều biết rõ, những tên này còn không phải lão đại sau màn thật sự, giúp triều đình Đại Tùy và trên núi các ngươi mưu đồ chuyện này. Ngươi biết mấy tên thì kể mấy tên, nói thử xem.
Mí mắt Thái Kinh Thần khẽ run lên.
Thôi Đông Sơn vứt bỏ một miếng chân vịt muối cực kỳ ngon lành, liếm liếm ngón tay, liếc nhìn Thái Kinh Thần, mỉm cười nói:
- Ta cho phép ngươi mỗi lần nói tên một kẻ sau màn, có thể nói tên của một kẻ khác hoàn toàn không liên quan đến chuyện này. Có thể là kẻ tử thù trên núi kết oán đã lâu, cũng có thể là thân thuộc họ Cao bị ngươi nhìn không thuận mắt.
Hắn nấc một cái:
- Trước khi ta ăn xong bữa khuya này sẽ có hiệu quả, sau khi ăn xong Thái gia các ngươi sẽ không còn cơ hội này nữa. Có thể ngươi còn chưa biết rõ, con cháu mà ngươi lưu lại kinh thành, ừm, chính là nhân tài đọc sách Thái gia làm chức quan nhỏ ở Quốc Tử giám, cũng là một trong số đầy tớ. Người đọc sách mà, không muốn trơ mắt nhìn Đại Tùy trầm luân, cúi đầu phục tùng man di Đại Ly, có thể lý giải được. Họ Cao nuôi sĩ tử mấy trăm năm, không tiếc dùng cái chết để báo quốc, ta càng tán thưởng. Nhưng lý giải và tán thưởng cũng không thể làm cơm ăn, cho nên Thái Kinh Thần, ngươi hãy xem mà làm.
Thôi Đông Sơn tiếp tục ăn uống thỏa thích.
Thái Kinh Thần trầm giọng hỏi:
- Trước tiên ta muốn biết một chuyện, Thái Phong có thật sự lõm sâu vào trong đó hay không?
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Khí khái văn nhân và chí hướng cao xa của Thái Phong, cần ta phải nói sao? Thật xem ông đây là lão tổ tông của Thái gia ngươi rồi?
Vẻ mặt Thái Kinh Thần đau khổ.
Đừng thấy lão là một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh có thể ngạo mạn vương hầu, là đại cung phụng tiên gia có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đại Tùy. Thế nhưng che chở gia tộc là bổn phận của tổ tiên, là thường tình của con người.
Tổ tiên chết rồi chỉ có thể dựa vào âm đức huyền diệu khó giải thích. Còn những người tu đạo như Thái Kinh Thần, đương nhiên sẽ cân nhắc thật tốt, không làm trở ngại bản thân tu hành, lại phải nâng đỡ những hạt giống tốt có thể phụng dưỡng gia tộc. Còn những con cháu hậu duệ kia, dù là đi theo đường làm quan văn võ hay đường tu hành, làm rạng rỡ cửa nhà, làm rạng rỡ tổ tông vẫn là chức trách.
Trong hơn trăm năm qua, Thái gia chỉ xuất hiện một luyện khí sĩ không cao không thấp. Cho dù có Thái Kinh Thần chỉ điểm bến mê, cùng với tốn một số tiền thần tiên lớn, hôm nay vẫn chỉ dừng bước ở cảnh giới Động Phủ, hơn nữa tiền đồ có hạn.
Cho nên Thái Kinh Thần phần nhiều vẫn gởi gắm hi vọng vào bảng nhãn Thái Phong kia. Thậm chí năm sáu chục năm sau Thái Phong thăng chức trong quan trường, sau khi chết nhận được danh hiệu Văn Trinh do hoàng đế ban tặng. Tiếp theo âm thần hiển linh ở một nơi nào đó, được triều đình Đại Tùy thuận thế sắc phong làm thành hoàng thần linh của một quận huyện. Lại tốn khoảng hơn trăm năm tiến hành, từng bước được đề bạt làm thành hoàng bản châu.
Những chuyện này Thái Kinh Thần đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Chỉ cần Thái Phong hoàn thành từng bước, sẽ có thể đi lên địa vị cao của thần linh, làm thành hoàng gia một châu. Đây cũng là những gì một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh có thể làm được, về sau phải dựa vào Thái Phong tự mình tìm kiếm nhiều cơ duyên đại đạo hơn.
Vận mệnh xoay chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, người thường rất khó nắm bắt, một lần bỏ lỡ có thể cả đời sẽ không còn cơ hội. Nhưng luyện khí sĩ thì khác, chỉ cần sống được đủ lâu, phong thủy luôn có một ngày chảy vào nhà mình, đến lúc đó sẽ dùng bí pháp tiên gia giữ lại trong nhà, không ngừng tích lũy của cải, giống như người thế tục tích góp vàng bạc tiền tài, sẽ sinh ra từng người nhỏ hương khói.
Thái Kinh Thần làm sao cũng không ngờ được, Thái Phong này não lại úng nước như vậy, không cần tiền đồ tốt đẹp, lại muốn quay lưng với mình và cả gia tộc, dính vào một mưu đồ như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...