Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 406: Cảm thấy hơi nhớ cô rồi



- Cháu trai Diêu Tiên Chi của ta da mặt mỏng, không dám mở miệng, bèn nhờ ta tới nói với ngươi, muốn ngươi chỉ điểm võ nghệ cho hắn một chút. Ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ, đáp:
- Nếu chỉ là khách sáo so tài một chút, không phải không được. Nhưng nếu hắn thật sự muốn có thu hoạch, ta đề nghị hắn đi tìm Ngụy Tiện. Ta sẽ giúp hắn nói với Ngụy Tiện một tiếng.
Nửa đêm về sáng, một trận hơi nước đột nhiên tràn ngập, bao phủ dịch quán, sương trắng mờ mịt. Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên lập tức cắt ngang tĩnh tọa thổ nạp, cùng rời khỏi phòng, đi đến khu vườn.
Trần Bình An cũng dừng thủ ấn đứng thế, mở cửa sổ nhảy ra.
Dưới sự nhắc nhở của mấy vị tu sĩ trong quân lo lắng không yên, người Diêu gia ở dịch quán nhanh chóng mặc áo rời giường. Đám lão binh sĩ thì mặc giáp trụ, tay cầm binh khí, bày trận chờ địch.
Trong phòng Chu Liễm một màu tối đen, nhưng thực ra lão già lom khom vẫn luôn yên lặng đi vòng quanh bàn, bước chân rất có thứ tự.
Tùy Hữu Biên khoanh chân ngồi trên giường, mở mắt ra rồi lại nhắm vào.
Ngụy Tiện nằm thẳng trên giường, hai tay nắm lại đặt chồng lên bụng, không hề nhúc nhích.
Lư Bạch Tượng đi tới cửa sổ rồi dừng bước.
Bên phía rừng trúc, sau khi nhìn thấy vị khách không mời kia, Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên đều thở phào một hơi. Doãn Diệu Phong tươi cười ôm quyền chúc mừng:
- Thủy thần nương nương kim thân đại thành, thật đáng mừng!
Người đứng trước mắt vóc dáng thấp bé, mặc một bộ quần áo hoa mỹ giống như phu nhân được phong tước, chính là thủy thần sông Mai từ phủ Bích Du vội vàng chạy tới.
Từ nay về sau, ngay cả quán chủ Kim Đỉnh quán tự mình tới đây, gặp phải vị thủy thần sông Mai tu vi tăng trưởng này, cũng không thể từ trên cao nhìn xuống nữa. Nên biết nếu là ở thủy vực sông Mai, nhất là ở gần phủ Bích Du và miếu thủy thần, cô gái thấp bé này sẽ có thực lực ngang với một vị địa tiên Nguyên Anh.
Thủy thần nương nương cười nói:
- Lần trước là phủ Bích Du ta chiêu đãi không chu toàn, muôn phần thất lễ. Lần này ta tới, ngoại trừ chuyện riêng, cũng muốn mời Doãn chân nhân đến phủ ta làm khách. Ta xin nhận lỗi với Doãn chân nhân, còn có Thiệu chân nhân.
Bảo Chân đạo nhân thật sự cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Thứ nhất là tu vi của đối phương hiện giờ không giống ngày xưa, cho dù thân ở chỗ này, cũng có thể xem là nửa lão đại Nguyên Anh.
Lúc hai người tách ra, Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Sau này nếu ngươi nhìn thấy một cô nương họ Ninh, không được nói ra chuyện đêm nay!
Bùi Tiền chớp chớp mắt, hỏi:
- Ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, ta không cẩn thận lỡ miệng thì sao?
Trần Bình An trầm giọng nói:
- Ta sẽ bị đánh gần chết, sau đó ta lại đánh ngươi gần chết, nghe rõ chưa?
Bùi Tiền lập tức cao giọng nói:
- Hiểu rồi. Ta đã đọc sách, hôm nay rất có khí phách, đánh chết cũng không nói.
Mỗi người trở về phòng mình.
Trần Bình An lau mồ hôi trên trán, đột nhiên bật cười. Hắn không luyện tập thủ ấn đứng thế nữa, chỉ nằm sấp xuống bàn, lấy khối đá mài dao nho nhỏ kia ra, trên đó có khắc hai chữ “hồn nhiên” xinh đẹp, cùng với hai chữ “Ninh Diêu” đáng yêu.
Ninh cô nương, tôi rất khỏe. Đoạn đường này đã đi rất xa, gặp được rất nhiều người và chuyện.
Cảm thấy hơi nhớ cô rồi, không đúng, là rất nhớ cô rồi. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...