Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 71



Mọi người ai về phòng của người nấy, tất cả camera ghi hình trong phòng đều bị đóng lại, thời gian dừng ở 22 giờ 45phút.
Khán giả đã quá quen với việc các thành viên "Tan tầm"sớm, hoan hỉ chào tạm biệt nhau trên khu bình luận công khai, hẹn chín giờ sáng mai gặp lại.
Mọi người xem livestream chỉ nghĩ là các thành viên cần nghỉ ngơi.
Nhưng mà thực tế, không quá hai phút sau, bảy người từ thành viên đến khách mời đều giống như đã hẹn nhau từ trước, luân phiên phát lì xì trong nhóm Wechat có tất cả nhân viên của ekip chương trình "19 ngày bên nhau".
Lời nhắn đính kèm đều là, hai ngày nay tìm vừa tìm địa điểm vừa bố trí hiện trường ghi hình đã vất vả rồi, tag @Diêm Tùng Hàng để y cũng thu xếp cho mọi người ngâm suối nước nóng thả lỏng một hôm.
[Thành viên Khương Kỳ Kỳ: Nếu chủ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng muốn tính phí, bọn tôi có thể thanh toán, giơ tay.jpg]
Ekip chương trình "19 ngày bên nhau" ngoài nhóm Wechat lớn này ra, thì mỗi một bộ phân lại có một nhóm nhỏ riêng để trao đổi.
Nhìn chung, các thông báo bàn giao công việc, hoặc nói chuyện tán gẫu mọi người đều chỉ nói trong nhóm nhỏ của mình, trừ khi có việc gì rất quan trọng, mấy tổ trưởng bộ phận hoặc tổ đạo diễn mới nhắn tin dặn dò trong nhóm Wechat lớn này.
Nick trong nhóm mọi người đều để tên thật của mình, tin nhắn trả lời hầu hết đều là "Đã nhận thông tin", "Đã hoàn thành".
Nhưng hôm nay bảy bao lì xì của các thành viên khách mời vừa phát ra, nhóm chat vốn vắng lặng lập tức sống lại, không khác gì ong vỡ tổ, tất cả mọi người không hẹn mà đều gửi lên đủ các loại emo "Cám ơn".
Cũng không biết là ai gan lớn đứng ra đầu têu, ngay lập tức dòng tag "@Tổng đạo diễn Diêm Tùng Hàng" được spam liên tục trong nhóm.
Tất cả mọi người đều nịnh nọt để đạo diễn đi ra sắp xếp, khao bọn họ một hôm.
Đạo diễn chậm chạp không lên tiếng, mọi người lại đồng loạt quay xe, nói y ki bo.
Đến lúc nào, Diêm Tùng Hàng thực sự bị bọn họ chèo kéo làm cho hết cách, chỉ có thể lấy đồ mình đã chuẩn bị trước đó ra.
[Tổng đạo diễn Diêm Tùng Hàng: Tôi vốn định mời mọi người ăn một nữa thịt nướng trước rồi mới lại đi ngâm suối nước nóng, mà thấy mọi người nhiệt tình như vậy, thế chúng ta miễn bữa thịt nướng kia đi ha? Buông tay.jpg]
[Nhân viên A:?]
[Nhân viên B:???]
Sau đó tất cả mọi người bắt đầu vội vàng thu hồi tin nhắn mình vừa gửi.
Mặc dù Wechat chỉ cho phép thu hồi tin nhắn trong hai phút, nhưng toàn bộ khung trò chuyện đều bị bọn họ thu hồi sạch sành sanh, chỉ còn lại bảy cái lì xì các thành viên và Tạ Lĩnh Hy gửi ban đầu, cùng hai tin nhắn, một của Khương Kỳ Kỳ, một của Diêm Tùng Hàng.
Sau dó lại có người giả vờ ngoan hiền trả lời phía dưới.
[Nhân viên C: Ai nhiệt tình? Nhiệt tình ăn đồ nướng hả? Chúng ta đi chỗ nào ăn thế đạo diễn Diêm, ngại ngùng.jpg]
Diễm Tùng Hàng cũng gửi vào nhóm một bao lì xì.
[Tổng đạo diễn Diêm Tùng Hàng: Đến sảnh nhà hàng buffet đi, nhiệm vụ là chụp vài bức ảnh đẹp gửi cho nick marketing, từ khóa là "Các thành viên và khách mời khao thưởng ekip chương trình, tổ chức một bữa tiệc lớn", nhà hàng buffet nướng tự phục vụ bên này ăn cũng ngon lắm, quảng cáo cho họ một chút.]
[Nhân viên ABCD: Đã nhận nhiệm vụ!!]
...
Tạ Lĩnh Hy nhìn ekip chương trình dùng đủ các thể loại biện pháp, có thể nói là 360⁰ không góc chết để quảng các cho khách sạn suối nước nóng này thì không nhịn được cười.
Y đặt điện thoại di động xuống, nằm ngửa trên ghế sô pha trong phòng nói: "Trước kia tôi hay xem các chương trình giải trí, nhưng chủ yếu là để cho vui thôi, không ngờ Diêm Tùng Hàng lại nghiêm túc với công việc của mình như vậy."
Nếu chỉ là quảng cáo chung chung thôi, nhà tài trợ tuyệt đối không nghĩ đến việc yêu cầu chi tiết như vậy, chỉ có thể là Diêm Tùng Hàng thực lòng thực dạ muốn quảng bá, thu hút khách du lịch tới ngon núi này, tạo thu nhập cho người dân ở đây mới làm chi tiết đến vậy.
"Nghe nói ngày mai anh rời đi, tôi với hai người Lương Nghệ và Khương Kỳ Kỳ có thể sẽ vào thôn phát sóng trực tiếp bán lá trà cho người dân." Nguyễn Tụng ngồi dựa vào đầu giường, thành thật truyền đạt lại thông tin tình báo nghe được ở chỗ Từ Lan, "Sau đó, nếu thời tiết tốt, thì chắc sẽ đến trường tiểu học định tới ghi hình ban đầu."
"Có phải sẽ chơi trò xé bảng tên ở trường tiểu học theo kế hoạch trước đó không?" Nhậm Khâm Minh thay đồ ngủ đôi với Nguyễn Tụng, từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên tay cầm theo cả máy sấy tóc, mái tóc ướt vẫn còn đang nhỏ nước xuống khăn tắm vắt trên cổ.
Tạ Lĩnh Hy không hiểu sao người này không lau khô ở trong nhà tắm rồi hẵng đi ra, chỉ thấy Nguyễn Tụng ngồi bất động trên giường như đại phật, ôm điện thoại xem chăm chú từ nãy đến giờ đột nhiên thả chân xuống dưới, nghiêng người ngồi ở mạn giường vẫy vẫy tay với Nhậm Khâm Minh.
Nhậm Khâm Minh đến gần khuỵu gối đá dép lê trên chân đi rồi ghé mông ngồi xếp bằng lên mu bàn chân Nguyễn Tụng, đưa máy sấy tóc trong tay cho anh.
Nguyễn Tụng đặt điện thoại di động xuống, vặn người cắm phích cắm máy sấy vào ổ điện ở đầu giường, vừa nói tiếp đề tài trường tiểu học ban nãy: "Đúng vậy, nhưng chắc ba người bọn tôi sẽ không chơi trò chơi nào đâu, cùng lắm là đi thăm hỏi hoàn cảnh học tập sinh hoạt của bọn trẻ, có thể sẽ nghe dự giờ một hai tiết gì đó thôi."
Nhậm Khâm Minh cúi đầu "Ồ" một tiếng, cầm khăn tắm vắt trên cổ lên lau tóc.
Nguyễn Tụng chờ hắn lau xong bỏ khăn ra, thì bật máy sấy lên một các hết sức tự nhiên, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc ngắn của Nhậm Khâm Minh, nghiêm túc sấy tóc cho hắn.
Tiếng máy sấy ù ù vang lên, Tạ Lĩnh Hy thực sự bị một loạt hành động phối kết hợp nhuần nhuyễn của hai người làm cho kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng là hai người này đã thực hành như vậy vô số lần.
Không biết lúc y không có mặt, đóng cửa lại rồi Nhậm Khâm minh còn được hưởng loại đãi ngộ này không.
Vừa đúng lúc ghế sô pha y đang nằm đặt cách giường không xa.
Tạ Lĩnh Hy duỗi chân là có thể đá trúng dép lê Nhậm Khâm Minh bỏ ra ban nãy, trợn mắt nói: "Mấy tuổi rồi, sấy tóc còn cần người khác làm hộ nữa hả?"
Nhậm Khâm Minh thoải mái cúi đầu, không thèm nhìn y: "Ghen tỵ thì phắn về phòng mình đi, khỏi phải nhìn."
Tạ Lĩnh Hy lập tức nằm vật lại xuống ghế: "Cậu tưởng tôi chạy tới đây là vì muốn xem lắm chắc."
Đêm hôm, đúng canh giờ đẹp để đi nghỉ ngơi, nếu không phải do nhận được thông báo của Vương Giáng, nói lát nữa muốn cùng y và Nhậm Khâm Minh gọi video nói chuyện, thì y về phòng mình kiếm một bộ phim, vừa xem vừa ăn chút đồ ăn vặt không sướng hơn à?
Lại còn không phải ở đây, bị ép ăn bát cơm chó khiến mình khó chịu này.
Nhậm Khâm Minh: "Tôi thấy cậu xem nghiện luôn rồi đấy."
Tạ Lĩnh Hy: "Muốn khoe mình có vợ thì cứ nói thẳng ra."
"Cái này còn cần tôi phải khoe..." Nhậm Khâm Minh còn chưa nói dứt câu, tai đã bị Nguyễn Tụng nhéo cho một cái, ra hiệu anh sấy bên trái này khô rồi, bảo hắn quay sang bên kia.
"Tôi thấy hai người cũng thật là kỳ lạ, bình thường cũng không thấy cậu có vẻ gì là thích cãi nhau, sao cứ gặp anh ta là lại lắm lời như vậy." Thực ra Nguyễn Tụng hoàn toàn không quan tâm cụ thể hai người này nói gì với nhau, chỉ là Nhậm Khâm Minh quá khác thường làm anh nhịn không được nói thêm một câu.
Anh thề chỉ là thuận miệng nói một câu vậy thôi.
Hai mắt Tạ Linh Hy lại sáng bừng lên như thế phát hiện ra một vùng đất mới: "Uây, đừng nói là cậu đang ghen với hai người bọn tôi nhé!"
Hai người: "......"
Để trả lời câu này cho trịnh trọng, Nguyễn Tụng còn đặc biệt tắt máy sấy đi, sau đó cùng Nhậm Khâm Minh đồng thanh nói: "... Có hơi buồn nôn."
Tạ Lĩnh Hy nằm trên ghế tự mình vui vẻ, không tin không phổi ngửa mặt "Ha" một tràng.
Nhìn mà Nhậm Khâm Minh chỉ muốn lấy điện thoại ra quay lại, sau đó tung clip này lên Weibo, để fan của Tạ Lĩnh Hy thấy rõ thần tượng của mình.
...
Liên quan đến chuyện sấy tóc này, phải bắt đầu nói từ lúc hai người vẫn còn học đại học.
Nhậm Khâm Minh tắm xong, ỷ mình tóc ngắn không cần phiền phức, không muốn sấy tóc mà cứ để vậy cho nó tự khô, nhưng ban ngày hắn ở đoàn làm phim quá mệt mỏi, tóc còn chưa kịp khô thì đã lăn ra ngủ.
Nguyễn Tụng vừa xót hắn mệt nhọc, vừa không chịu được chuyện hắn làm nhỏ nước lên giường, cho nên không mở miệng gọi hắn dậy nữa, tự mình động thủ sấy khô tóc cho Nhậm Khâm Minh.
Lâu dần thành thói quen lúc nào không hay.
Nhậm Khâm Minh tắm xong, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tìm máy sấy tóc, có nhiều lúc quá bận rộn, quá mệt mỏi, đang sấy được nửa chừng hắn còn dựa luôn lên đùi Nguyễn Tụng ngủ mất.
Ngay cả lúc hai người cãi nhau chiến tranh lạnh cũng không thay đổi, chỉ cần họ ở chung một nhà thì thông lệ này luôn có hiệu lực.
Có những lúc Nhậm Khâm Minh thấy mất mặt, không dỗ được Nguyễn Tụng, còn có thể nhân cơ hội sấy tóc này để làm nũng anh.
Trong lòng Nguyễn Tụng biết cũng không nói chỉ, chỉ coi như ngầm cho phép.
"Được rồi, hai người gọi video thì gọi đi, tôi có văn kiện Béo gửi tới, còn chưa xem xong hết." Ngón tay trắng trẻo thon dài của nguyễn Tụng xoa xoa tóc Nhậm Khâm Minh một hồi, xác nhận đã sấy khô hết thì tiện tay nhéo nhéo tai hắn, ra hiệu cho Nhậm Khâm Minh đứng dậy khỏi chân mình.
Nhậm Khâm Minh đứng dậy trước, theo thói quen nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh đưa lên môi hôn mấy cái, vừa mới chuẩn bị áp mặt vào cọ cọ thêm đôi cái nữa thì mới nhớ ra trên ghế sô pha bên cạnh còn có một cái bóng đèn công suất lớn đang nằm.
Ánh mắt Tạ Lĩnh Hy nhìn hắn quả thực hết sức châm chọc, chỉ hận không thể bắc loa thông báo cho toàn thể thiên hạ biết ở đây có một con chó con lông còn chưa mọc hết, cả ngày chỉ biết cọ cọ làm nũng với chủ.
Nhậm Khâm Minh đang muốn đốp lại.
Nguyễn Tụng đã đặt mấy sấy tóc xuống, mở cửa ban công quét cả hai người họ, ném ra ngoài: "Đừng có ở trước mặt tôi lảm nhà lảm nhảm nữa, đau hết cả đầu, lăn ra ban công cả đi, cãi nhau xong hãy vào."
Dứt lời, cửa ban công sau lưng "Rầm" một tiếng, đóng sập lại.
Để Nhậm Khâm Minh và Tạ Lĩnh Hy ở bên ngoài hứng gió lạnh, bốn mắt nhìn nhau.
...
Tối hôm đó, gọi videocall với Vương Giáng xong, Nguyễn Tụng cũng hoàn thành xong hết bài tập về nhà của mình, nộp lại cho Trần Nghiêm.
Nếu họ đã quyết định chấm điểm khách quan, vậy không thể chỉ nghe theo một phía, tất cả đều do Nguyễn Tụng định đoạt được.
Cho nên vừa nộp bài tập một cái là hai người lại gọi điện nói chuyện, mở một cuộc họp nhỏ, trao đổi về cách nhìn của bản thân về thang điểm, cũng như giải thích lý do mình cho điểm như vậy, thống nhất ý kiến với nhau rồi mới quyết định phương án cuối cùng.
Sự thật chứng minh, hai người họ làm bạn cùng nhà với nhau hơn nửa năm, có thể chung sống hài hòa như vậy cũng là do có quan điểm làm việc tượng tự nhau.
Đối với những dự án Trần Nghiêm lựa chọn, điểm số Nguyễn Tụng đưa ra phần hết đến trên 4.3 điểm, cảm thấy đều khá ổn, có thể làm được.
Nhưng chỉ có một mình anh thì không thể làm hết được, thêm một Trần Nghiêm cũng không đủ.
Nguyễn Tụng cảm thấy từ chối thì quá đáng tiếc: "Chúng ta có nên cân nhắc đến việc tuyển người mới luôn không?"
Tần Nghiêm ở đầu dây bên kia cười hì hì nói: "Đang chờ câu này của cậu đây, bên tôi có mấy người bạn học cũ, sắp chết đói cả lũ rồi, nhưng trình độ đều rất tốt."
Nguyễn Tụng ngồi xếp bằng ở trên giường, chống cằm chọc Trần Nghiêm: "Chưa gì đã kiêm chân cò mồi xin việc rồi à, không có chuyện tôi cho đi cửa sau đâu nhé, tiêu chuẩn chọn người của tôi cũng cao lắm, cậu hẳn phải biết chứ?"
Trần Nghiêm: "Chậc, xem sếp Tụng nói gì kìa, dù sao lương của tôi bây giờ cũng là nhận chia hoa hồng trực tiếp đấy, đi cửa sau bừa bãi với tôi không có chỗ tốt, là bọn họ thật sự không tệ! CV với kịch bản trước đây họ từng viết tôi đã chuẩn bị ra hết rồi đây, đợi tôi gửi vào email cho sếp duyệt nhé."
Nguyễn Tụng nhướng mày: "Cái gì cũng chuẩn bị hết rồi, cậu ủ mưu bao lâu rồi thế hả? Chọn ra một lúc ba dự án tốt như vậy là chờ sẵn ở đây chứ gì."
Trần Nghiêm kiên quyết phủ nhận: "Sao có thể! Chia sẻ nỗi lo với cấp trên là nghĩa vụ của tôi! Tấm lòng này có trời đất chứng giám!"
...
Giữa trưa hôm sau.
Cậu bạn học cũ của Trần Nghiêm bị giục về quê xem mắt, đang ngồi nghe các cụ ở nhà giục giã lấy vợ sinh con, rồi nào là người được giới thiệu cho mình tốt ra sao, được như thế nào thì nhận được tin nhắn Wechat của Trần Nghiêm.
[Gái béo: Đồng chí Tưởng này, tình hình cách mạng tại thành phố A có biến động, Đảng và nhà nước cần anh, vé máy bay đã đặt cho anh luôn rồi, mau về đây đi!]
Bạn học cũ tự giễu cười đáp.
[Tưởng: Tối hôm qua trêu tôi còn chưa đủ hả, mà hôm nay lại tới nữa? Người nào mắc bệnh thần kinh mà coi tiền như rác, đi làm từ thiện hả?]
[Gái béo: Không thấy tôi sửa tên Wechat của mình rồi à, giờ tôi leo lên được nhà giàu rồi!]
Sau đó Trần Nghiêm gửi cho y một bức ảnh chụp chung của mình và Nguyễn Tụng ở trong phòng trọ, trong ảnh hai người đang cười toe toét.
Tưởng dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh lên, nheo mắt nhìn một lúc lâu, hình như người kia là Nguyễn Tụng mà bọn họ vẫn luôn hâm mộ ghen tỵ hận.
[Tưởng:??? Không phải chứ, hai người quen nhau thật à? Trước tôi tưởng mấy người bọn họ đồn bừa thôi.]
[Gái béo: Thật trăm phần trăm, chỉ là tạm thời khiêm tốn nên không nói ra ngoài, nếu không chắc có cả đám bu lấy tôi nhận thân mất, tôi đương nhiên là phải tìm anh em tốt của mình trước rồi, xuỵt.jpg]
Tưởng ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt.
Y mặc kệ bố mẹ vẫn còn đang khuyên răn đủ điều, lập tức trở về phòng lôi vali bản thân vẫn không cam lòng dỡ ra từ hôm về đến giờ ra, ồn ào nói mình có việc gấp ở thành phố A, phải quay về ngay, rồi vắt chân lên cổ lao ra khỏi nhà.
Ở quê bọn họ, nhà đều là kiểu nhà trệt một tầng người trong làng tự xây lấy.
Ba Tưởng mẹ Tưởng lập tức chạy đuổi theo: "Nhãi ranh, chạy cái gì mà chạy, ông mai bà mối còn tìm cho con được mấy cô nữa mà!"
Tưởng kéo theo vali hành lý của mình chạy như bay, chả mấy chốc đã ra đến bờ ruộng trước nhà, quay đầu nở nụ cười đầu tiên từ khi về quê đến giờ, khua tay để mọi người quay về nhà: "Bây giờ con gái nhà người ta không ưng con! Cứ mặt dày đến gặp chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Mọi người chờ con công thành doanh toại trở về! Vé máy bay đã mua rồi, đừng theo tiễn nữa! Con sắp muộn rồi!"
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ba Tưởng mẹ Tưởng:... Ai nói là đang tiễn con, thằng nhãi này điên thật rồi.
Tưởng: Hề hề.
Chương trước Chương tiếp
Loading...