Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 454: Quân tử cứu và không cứu




Trần Bình An không trả lời ngay.
Nữ tỳ xinh đẹp phía sau Độc Cô công tử, đôi mắt như nước mùa thu thoáng hiện lên vẻ chế giễu.
Vị tiên sư trẻ tuổi trước mắt này lưng đeo trường kiếm vỏ trắng, mặc một bộ áo bào trắng, nhìn rất giống người trên núi, thực ra lại là một con buôn. Lông cáo giá một đồng tiền hoa tuyết, vẫn còn muốn thổi giá lên? Nhưng cô rất nhanh lại thư thái, cái gọi là tiên sư gia phả, chẳng phải đều ra vẻ đạo mạo như vậy sao?
Cô theo công tử nhà mình du lịch núi sông, nhiều lần lên núi xuống nước tìm kiếm tiên nhân, được mấy người có thể khiến công tử lau mắt mà nhìn? Chẳng trách công tử lại nhiều lần hăng hái ra đi, lại thất vọng quay về.
Vị tỳ nữ này đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu đen nhẻm đang đứng phía sau Trần Bình An, đang nhìn về phía mình. Cô giãn mặt tươi cười với đối phương, Bùi Tiền cũng nhếch miệng cười.
Trần Bình An nói với ông lão kia:
- Ta đột nhiên nhớ tới, mình cũng có một chút pháp thuật sơ sài, có thể dùng để tìm kiếm hồ yêu, sẽ không bán nữa.
Ông lão thoải mái cười nói:
- Mọi người đều tới để hàng yêu. Nếu nó đã có tác dụng với Trần công tử, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, ta sẽ không miễn cưỡng nữa.
Sau khi bọn họ rời đi, Trần Bình An do dự một thoáng, nghiêm mặt nói với Bùi Tiền:
- Có biết vì sao sư phụ không chịu bán sợi lông cáo kia không?
Bùi Tiền dứt khoát nói:
- Người kia nói dối, cố ý ép giá, mưu đồ bất chính. Sư phụ tuệ nhãn như đuốc, nhìn một cái đã biết rõ, trong lòng không thích. Không muốn gây thêm phiền phức, lỡ may hồ yêu kia âm thầm dòm ngó, tự dưng chọc giận nó, chúng ta lại thành mục tiêu công kích, làm xáo trộn bố trí của sư phụ. Vốn còn muốn bình chân như vại, ngắm phong cảnh uống chút trà, kết quả lại dẫn lửa lên người, viện nhỏ sẽ biến thành gió tanh mưa máu... Sư phụ, con nói nhiều như vậy, chắc cũng có một lý do là đúng chứ? Ha ha, có phải rất nhanh trí không?
Chu Liễm tấm tắc nói:
- Có ai đó muốn bị gõ đầu rồi.
Quả nhiên Trần Bình An tiện tay gõ đầu một cái.
Bùi Tiền quay đầu tức giận nhìn Chu Liễm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Miệng quạ!
Chu Liễm cười nói:
- Mềm nắn rắn buông? Cảm thấy ta dễ ức hiếp đúng không, có tin ta rắc bùn vào món ăn mà ngươi thích nhất không?
Bùi Tiền hơi chột dạ, nhìn Trần Bình An một chút, cúi đầu xuống.
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở đất lành Ngẫu Hoa, đến khi bị lão đạo sĩ mũi trâu thối tha ném ra ngoài, Bùi Tiền cảm thấy Trần Bình An là người hiểu rõ về mình nhất trên đời. Theo như trong sách nói, cô chính là có rất nhiều tiền án, cho nên hơi sợ sệt.
Trần Bình An xoa xoa đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói:
- Ta đọc được trong một quyển bút tích văn nhân, kinh Phật có nói, sai lầm trước kia giống như ngày hôm qua, những chuyện tiếp theo giống như ngày hôm nay. Có biết nghĩa là gì không?
Bùi Tiền ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu.
Trần Bình An cười nói:
- Sau này sẽ biết.
Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên, hỏi:
- Sư phụ, có thể khắc câu này vào một thẻ trúc nhỏ tặng cho con không? Nếu được thì khắc thêm cả hai câu ở miếu thờ hà bá?
Trần Bình An gật đầu đáp ứng, sau đó nhân chuyện bán hay không bán lông cáo, nói một chút đạo lý lớn cho cô bé nghe:
- Hành tẩu giang hồ phải cẩn thận nhiều hơn. Không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người. Nếu lúc nào cũng coi trọng đối xử chân thành với người khác, gặp ai cũng dốc hết tâm can, ngược lại sẽ khiến cho giang hồ càng hiểm ác hơn. Đối xử chân thành với người khác đương nhiên là chuyện tốt, nhưng làm thế nào bảo vệ nó, không tổn thương người, không làm hại mình, cần phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm giang hồ.
Chu Liễm mỉm cười nói:
- Tâm thiện đừng ngây thơ, trưởng thành thiếu hiểu biết. Lời vàng ngọc này là đạo lý thật sự trong sách.
Trần Bình An “ừ” một tiếng, nói:
- Chu Liễm nói còn hay hơn ta, cũng không dông dài.
Hắn lấy ra một bình cuối cùng trong ba bình rượu hoa quế, đưa cho Chu Liễm. Lúc trước Phạm gia đưa tới không ít rượu hoa quế, chia làm hai loại. Một loại để Trần Bình An uống trên đường, số lượng không ít. Có điều trên đoạn đường này, hôm nay cho người này một bình, ngày mai cho người kia một bình, hiện giờ còn chưa đến kinh thành nước Thanh Loan thì đã sắp hết rồi.
Một loại khác cực kỳ ít ỏi, nghe nói là Quế phu nhân tự tay ủ trên đảo Quế Hoa, chỉ có sáu vò. Khi đó ngay cả Phạm Tuấn Mậu cũng thèm thuồng, bèn mặt dày tiện tay lấy đi một vò.
Nghe Trần Bình An khen ngợi, Bùi Tiền quay đầu nhìn Chu Liễm, tò mò hỏi:
- Trong sách nào nói?
Chu Liễm cười ha hả nói:
- Sách nhân sinh cực khổ, dạy làm người tốt nhất.
Bùi Tiền không chịu nổi sư phụ bị người ta vượt mặt, bèn cười nhạo nói với Chu Liễm:
- Vậy ta còn biển học vô bờ, túi sách không đáy, tùy ý nói nhăng nói cuội mấy câu, có ai không biết? Vẫn là sư phụ ta nói hay, hay hơn rất nhiều.
Chu Liễm lắc đầu uống rượu, có rượu ngon để uống, cũng không có tâm tình nói chuyện nghiêm chỉnh với nha đầu này nữa.
Trần Bình An bảo Bùi Tiền:
- Đừng vì không thân thiết với Chu Liễm mà phủ nhận tất cả đạo lý của lão. Bỏ đi, những chuyện này để sau hãy nói.
Trần Bình An cuối cùng vẫn cảm thấy không thể vội vàng được, không cần trong thoáng chốc truyền thụ cho Bùi Tiền tất cả đạo lý mà mình cho là đúng đắn. Loại người trí nhớ tốt như Bùi Tiền, đọc thuộc sách thánh hiền mấy vạn chữ hay mấy chục vạn chữ, cũng không bằng thật sự hiểu được một hai lời dạy trong sách.
Tại miếu thờ hà bá, Chu Liễm có một câu nói vô tâm, đó là sách thánh hiền trả lại cho thánh hiền, khiến Trần Bình An suy nghĩ sâu xa. Hắn bắt đầu tự xét lại, so với người đọc sách thật sự, mình đọc cũng không nhiều, nhưng so với dân chúng quê mùa thì cũng không tính là ít. Như vậy cẩn thận suy nghĩ một phen, những năm qua sách thánh hiền trả lại cho thánh hiền có ít không?
Trần Bình An thở dài một tiếng, nói là đi vào phòng luyện tập quyền thế, ở trong sân này quá nổi bật.
Nữ quỷ Thạch Nhu ở trong phòng, nghe được câu kinh Phật kia của Trần Bình An liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cuối cùng khẽ thở dài. Cô dừng suy nghĩ, nín thở tập trung, dùng một môn khẩu quyết do Thôi Đông Sơn truyền thụ để hô hấp thổ nạp, luyện hóa thân xác tiên nhân này từng chút một.
Sau khi Trần Bình An đóng cửa, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi:
- Lão đầu bếp, sư phụ ta hình như không vui lắm, có phải chê ta ngốc không?
Chu Liễm cười híp mắt hỏi:
- Hay là uống rượu nhé? Cùng nhau chuốc tan sầu muôn thuở.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì nói:
- Ta đã từng chịu thiệt dưới tay Thôi Đông Sơn, ngươi đừng mơ phá hư đạo tâm của ta.
Chu Liễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu, cười mắng:
- Một con nhóc như ngươi, có đạo tâm cái rắm.
Bùi Tiền đứng lên, hai tay đặt sau người, thở vắn than dài, không quên quay đầu dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Chu Liễm một cái, đại khái là muốn nói ta không muốn dùng đàn gảy tai trâu.
Sau khi Bùi Tiền quay đầu, Chu Liễm liền đá vào mông cô một cái, khiến nha đầu đen nhẻm thiếu chút nữa té sấp mặt. Hai tay Bùi Tiền chống xuống đất, lộn một vòng, sau khi đứng vững liền xoay người lại, thẹn quá hóa giận nói:

Hôm nay Trần Bình An còn không biết, có thể khiến A Lương nói ra câu “vạn pháp bản chất không đổi, luyện quyền cũng là luyện kiếm”, đó là một sự thừa nhận lớn đến đâu.
Võ phu thiên hạ ngàn ngàn vạn, thế gian chỉ có Trần Bình An.
- --------
Trong lầu thêu tinh xảo của khuê nữ.
Thiếu nữ hình dáng tiều tụy giống như một đóa hoa khô héo, được tỳ nữ bên cạnh dìu đỡ ngồi trước gương trang điểm. Mặc dù dáng vẻ đáng thương giống như bệnh tình nguy kịch, nhưng ánh mắt của cô vẫn sáng ngời có thần. Chỉ cần trong lòng có tưởng niệm và hi vọng, con người sẽ có sức sống.
Cô gái đáng thương này là Liễu Thanh Thanh, con gái nhỏ của Liễu lão thị lang. Dựa theo gia phả, Liễu lão thị lang là thế hệ chữ “Kính”, còn Liễu Thanh Thanh là thế hệ chữ “Thanh”.
- Trời quang mây tạnh, trăng tròn hoa thắm. Có điều xem như phải bỏ lỡ Phật Đạo tranh luận ở kinh thành gần trong gang tấc, lão nô cảm thấy hơi đáng tiếc cho thiếu gia.
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi muốn tham gia thịnh hội ở kinh thành... cũng không thể rời khỏi vườn Sư Tử, tuyệt đối không thể thiếu Chu Liễm ngươi áp trận.
Chu Liễm thuận thế lắc lư bình rượu hoa quế còn lại không nhiều trong tay, cười đến mặt mày nhíu lại, hỏi:
- Vậy thiếu gia thưởng thêm một bình nhé? Đã uống rượu hoa quế rồi, lại uống rượu của vườn Sư Tử, cảm thấy giống như nước vậy.
Trần Bình An từ chối:
- Ngươi đừng có ý đồ với rượu hoa quế của ta nữa, chỉ còn lại hai bình, chính ta cũng không nỡ uống.
Chu Liễm thổn thức nói:
- Giờ lành cảnh đẹp, rượu mạnh giai nhân, chuyện này từ xưa khó vẹn toàn.
Trần Bình An nói vào chuyện chính:
- Những gia đình nhiều đời tích đức, nhất định có âm đức bảo hộ, lời này không phải giả. Nếu ta không đoán sai, vườn Sư Tử này phong thủy rất tốt, mà họ Liễu nếp nhà đoan chính, chắc là có người nhỏ hương khói sinh ra, cũng sẽ có thổ địa bảo vệ mới đúng. Chỉ tiếc ta không có tu vi và thần thông như Thôi Đông Sơn, không thể ra lệnh cho thổ địa từ dưới đất chui lên, nếu không sẽ có thể biết thêm nhiều nội tình của hồ yêu kia.
Chu Liễm liếc nhìn về phía phòng chính, thử thăm dò:
- Hay là lão nô đi hỏi Thạch Nhu?
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Nếu cô ta có thể làm được, sẽ không cố ý giấu giếm đúng không?
Chu Liễm nhìn Trần Bình An, uống sạch một ngụm rượu hoa quế cuối cùng, nói:
- Cho phép lão nô nói một câu mạo phạm, những hành động xấu nhất mà người bên cạnh có thể làm ra, thiếu gia đại khái đều có tính toán, nhưng vẫn quá lạc quan với chuyện tâm tính. Không bằng học trò của thiếu gia... nhìn rõ mọi việc, kỹ càng tỉ mỉ. Đương nhiên đây cũng là do thiếu gia giữ mình rất tốt, giống như chính nhân quân tử.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Vậy ngày mai ta sẽ hỏi Thạch Nhu một chút. Đối với người khác nói thật hay giả, ta vẫn có một chút khả năng phán đoán.
Chu Liễm lắc đầu cười nói:
- Cần gì phải ngày mai? Thiếu gia là chủ nhân của cô ta, lại có ân lớn, hỏi mấy câu còn không được sao? Nếu chỉ dùng ánh mắt của lão nô đối đãi với Thạch Nhu, đó là nam nhi si tình nhìn mỹ nhân, đương nhiên phải thương hương tiếc ngọc, nói nặng cũng là lỗi lầm. Nhưng công tử ngài nhìn cô ta, không có tình ý triền miên như vậy đúng không?
- Hành vi của Thạch Nhu, đó là ba ngày không đánh, bóc ngói trên trần. Nên biết những kẻ đầu óc không thông suốt trên thế gian, phần nhiều là sợ uy chứ không sợ đức, không như đệ tử Bùi Tiền của tiên sinh.
Trần Bình An không nhịn được cười nói:
- Mặt trời mọc ở hướng tây rồi, ngươi lại còn nói tốt cho Bùi Tiền.
Chu Liễm cảm khái nói:
- Xấu cũng thuần túy, tốt cũng thuần túy, một đứa nhóc thú vị như vậy, không ghét được.
Cửa phòng chính bỗng mở ra, Thạch Nhu hiện thân.
Cô đi tới bên cạnh hai người, chủ động nói:
- Thôi tiên sinh quả thật đã dạy ta một môn thần thông ra lệnh cho thổ địa, nhưng ta lo lắng động tĩnh quá lớn, sẽ khiến hồ yêu kia sinh ra kiêng dè, chuyển thành sát tâm.
Trần Bình An cười hỏi:
- Lý do cũng đàng hoàng, nhưng ta muốn hỏi hai chuyện trước. Thứ nhất, ngươi chủ yếu lo lắng ai bị hồ yêu dòm ngó, là chính Thạch Nhu ngươi, hay là ba người chúng ta? Thứ hai, đã biết pháp thuật phụ trợ này, có thể ra lệnh cho thổ địa, không hành động cũng được, nhưng vì sao không lên tiếng trước?
Chu Liễm cười híp mắt, nói như châm dầu vào lửa:
- Đâm trúng chỗ hiểm rồi.
Ánh mắt Thạch Nhu do dự.
Trần Bình An xua tay nói:
- Ngươi và ta trong lòng đều biết rõ, lần sau không được như vậy nữa. Nếu như còn có lần thứ hai, ta sẽ mời ngươi ra khỏi thân xác này, một lần nữa trở về bùa chú. Qua sáu mươi năm kỳ hạn, ngươi vẫn có thể khôi phục tự do.
Ánh mắt Thạch Nhu lạnh giá.
Chu Liễm cười đùa cợt nhả, từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, sau đó rút ra một tờ giấy nhỏ xếp thành hình con ngựa, nói:
- Trước khi chia tay Thôi tiên sinh đã đưa món đồ này cho ta, nói rằng một ngày nào đó thầy giáo của hắn tức giận vì Thạch Nhu, hãy lấy vật này ra, để hắn nói tốt cho Thạch Nhu một chút. Đúng rồi, Thạch Nhu cô nương, Thôi tiên sinh còn dặn dò ta, hãy để cho cô xem trước. Có nói ra nội dung trong đó hay không, Thạch Nhu cô nương tự mình định đoạt.
Chu Liễm khoanh tay đứng nhìn, trong lòng đã sinh ra sát ý, hơn nữa không hề che giấu với Thạch Nhu.
Cô liếc nhìn thần linh bản địa được phi kiếm chặt đứt dây thừng, cười nhạt nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, đúng là thô tục, chẳng trách không cứu được vườn Sư Tử quan hệ mật thiết này.
Cô nhìn bầu rượu màu đỏ thẫm, giơ cánh tay lên, hai ngón tay khép lại vuốt qua trước mắt mình. Đôi mắt bỗng biến thành màu vàng, giống như thần tiên nhìn xuống nhân gian, sực tỉnh nói:
- Hóa ra là một hồ lô nuôi kiếm thượng phẩm, thảo nào có thể ung dung chặt đứt mấy sợi dây thừng rách nát kia.
Trần Bình An hỏi:
- Chỉ giết yêu, không cứu người?
Nữ đạo sĩ châu khác hỏi ngược lại:
- Nếu không thì sao?
Trần Bình An cười nói:
- Vậy ta tới cứu người, cô cứ giết yêu là được.
Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao do dự một thoáng, gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt.
Bà lão kia nghe vậy vui mừng khôn xiết, vẫn quỳ dưới đất, thẳng lưng nắm lấy cánh tay Trần Bình An, tha thiết kỳ vọng nói:
- Bây giờ kiếm tiên tiền bối hãy đến lầu thêu cứu người, lão hủ sẽ dẫn đường cho ngài.
Lần này không cần Trần Bình An dìu đỡ, gần như là bà lão kéo hắn đứng lên, muốn lôi về hướng cửa viện. Có điều bà ta phát hiện kiếm tiên trẻ tuổi vẫn đứng tại chỗ, bất động như núi. Bà ta liền khẽ nhíu mày, chất vấn:
- Vì sao tiên sư không đi? Cứu người như cứu hỏa, nếu chậm trễ...
Sắc mặt Trần Bình An vẫn như thường, nhẹ giọng giải thích:
- Ta phải gọi đệ tử rời giường, để con bé đi cùng ta mới được, nếu không hồ yêu có thể sẽ thừa cơ xông vào. Hơn nữa tự mình đi lên lầu thêu khuê các của Liễu Thanh Thanh kia, dù sao cũng phải báo cho Liễu lão thị lang một tiếng. Hai chuyện này cũng không tốn quá nhiều thời gian...
Không đợi Trần Bình An nói xong, bà lão đã gấp gáp oán giận nói:
- Kiếm tiên tiền bối, ngài là người trên núi, cần gì phải quan tâm những lễ nghi rườm rà này, trước tiên lưu lại một người chiếu cố đệ tử là được. Còn như Liễu Kính Đình, lát nữa cứ nói với hắn là đã cứu con gái của hắn, tên mọt sách kia nhất định sẽ đội ơn. Ngay cả gia tộc của hắn cũng sắp bị diệt rồi, nào dám tính toán những chuyện vặt vãnh này?
Chu Liễm nhìn bên mặt bà lão, một tay đặt sau người, từ chưởng biến thành quyền, kêu lên lách cách.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Có từng nghe quân tử không cứu chưa?
Bà lão ngây người như phỗng, có phần sợ hãi.
Nhưng hành động kế tiếp của Trần Bình An, lại khiến bà lão trái tim vốn đã dâng đến cổ họng thở phào một hơi. Hắn nhẹ nhàng giúp bà lão phủi bụi đất trên tay áo, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Phải cứu, lão bà bà cứ yên tâm. Chỉ hi vọng vườn Sư Tử tránh được kiếp này, nếu gặp phải chuyện tương tự, hãy lượng sức mà làm, giúp đỡ người khác.
Trần Bình An bảo Chu Liễm đi giải thích chuyện này với Liễu Kính Đình, lại bảo Thạch Nhu đi gọi Bùi Tiền dậy.
Khi đến bên dưới ngôi lầu thêu kia, Chu Liễm đã trở về, gật đầu ra hiệu Liễu thị lang đã đáp ứng. Trần Bình An liền đi lên lầu.
Bùi Tiền mơ mơ màng màng đi theo sau, trên trán dán bùa chú giấy vàng. Chỉ cần ở bên cạnh sư phụ, cô lại không sợ gì cả. Thạch Nhu theo sát phía sau.
Chu Liễm đứng ở dưới cùng, chậm chạp không dời bước, chỉ nhìn bóng lưng Trần Bình An đi lên.
Lão già lom khom ngước cổ, gãi gãi đầu, cảm thấy vị thầy giáo của Thôi tiên sinh này đã đi hơi cao rồi. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...