Kiếm Lai
Chương 361: Nhân gian nhiều bất bình
Trần Bình An ghi nhớ trong lòng, cảm ơn một tiếng, sau đó đi mua củi gạo dầu muối và hai bộ quần áo. Lúc trở lại nhà trọ dùng cơm, hắn cảm thấy thức ăn rất nhạt nhẽo vô vị. Sau đó hắn rời khỏi thành trấn, đi được mấy chục dặm, lại gặp phải một cơn mưa to thình lình kéo đến.
Trần Bình An trú mưa trong một đình nghỉ chân đổ nát trên núi, trong lúc rãnh rỗi hắn chậm rãi đi thế luyện quyền. Kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh người, thành trì dưới chân núi giống như một đống bùn lầy, tan ra trong mưa lớn.
Trần Bình An vội vàng lấy ra những thứ mua ở thành trấn nhỏ kia, cùng với tiền đồng và tiền giấy. Lập tức da đầu của hắn ngứa ngáy, bởi vì tất cả đều do giấy trắng cắt thành, giống như thứ mà người sống ở dương gian đốt cho người chết ở âm phủ vậy.
Dường như có người bị sự lúng túng của Trần Bình An làm thích thú, cười hì hì bên trong bức tường của đình nghỉ mát, âm thanh xuyên qua tường vang vọng trong đình.
Trước đó Trần Bình An chỉ kinh ngạc vì sự khác thường của thành trấn nhỏ, cũng không thật sự sợ những thứ kỳ quái này. Cho nên hắn rất nhanh khôi phục lại, ngồi trên một chiếc ghế dài làm bằng gỗ già trong núi sâu, nhìn bức tường nhợt nhạt đối diện, yên lặng uống rượu.
Âm vật kia vẫn không biết mình đã đụng phải tấm sắt, càng cố làm ra vẻ huyền bí, giả vờ âm trầm nói:
- Ngươi không sợ ta à?
Trần Bình An cột hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, đứng dậy chậm rãi đi tới bức tường kia, dán một lá bùa bảo tháp trấn yêu lên đó. Bên trong lập tức vang lên tiếng cầu xin nức nở, giọng nói dường như có phần trẻ con.
Trần Bình An vẫn không lấy lá bùa màu vàng kia xuống, chỉ cười hỏi:
- Ngươi nói xem ta có sợ không?
Tên kia hét lên:
- Tôi sợ rồi, tôi sợ rồi, sợ muốn sống lại luôn rồi!
- Đi ra, nếu còn trốn trốn tránh tránh, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa. Nói ta nghe xem, trấn nhỏ kia rốt cuộc là thế nào.
Trần Bình An lấy bùa trấn yêu xuống, cất vào trong tay áo, ngồi về vị trí cũ.
Một thằng bé từ trong bức tường đi ra, nghĩ lại còn sợ. Trước người và sau người đều thêu hình vẽ tượng trưng cho quan lại, chỉ là không có màu sắc rực rỡ như quan phục thế tục, chỉ có hai màu đen trắng.
Nó sợ sệt đứng ở chân tường, nhìn thần tiên lão gia ngồi đối diện, cúi người vái chào một cách kỳ lạ, tự báo thân phận. Hóa ra hắn là thổ địa do tiền triều sắc phong. Sau khi thay đổi hoàng đế và họ nước, nó tự động bị xếp vào hàng ngũ cựu thần, không còn chức quan, đạo hạnh vốn nhỏ bé lại càng thấp kém hơn.
Lúc còn sống nó là đứa con yêu dấu của một vị quan tổng đốc. Sau khi chết chưa được bảy ngày, có một vị thần tiên vân du ngang qua, tiến vào linh đường, giúp cha hắn sắp xếp một phen. Nó liền trở thành một thổ địa cấp bậc không cao, hương khói thịnh vượng. Sau đó núi sông biến sắc, tất cả đều thoảng qua như mây khói.
- Sở dĩ yêu ma ở ngọn núi kia làm thỏ không ăn cỏ gần hang, ngoại trừ tính khí của vị vua núi kia khá ôn hòa, những kẻ hung ác dưới trướng cũng lo thanh danh xấu đi, khiến người ta nghe tên đã sợ. Mười truyền trăm, trăm truyện ngàn, lỡ may đệ tử tiên gia ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, thèm muốn thanh danh trảm yêu trừ ma của thế tục, vậy phải làm sao đây?
Trần Bình An gật đầu.
Trần Bình An do dự một hồi, vẫn kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng cũng hỏi được di chỉ của chùa Như Khứ. Hắn đi đến chùa, thấy bên trong cỏ hoang rậm rạp, không có nhân khí cũng không có yêu khí, cảnh tượng tiêu điều. Trong ánh tà dương, hắn tìm được tảng đá lớn kia, nhưng không thấy có gì khác thường.
Trần Bình An ăn hết viên mứt quả cuối cùng, ném que trúc, xoay người rời đi. Sau khi hắn rời khỏi cửa lớn đổ nát của chùa Như Khứ, phía trên tảng đá lớn kia bỗng có một người tí hon ló đầu ra. Nó ngồi trên tảng đá, yên lặng không nói gì.
Hóa ra chân tướng đài sen này lắc lư, là vì tảng đá lớn đã thai nghén ra một “người hoa sen nhỏ”, thân là yêu tinh đất đá. Nó thích lẩn trốn cười trộm, mỗi lần có người thử lay động tảng đá lớn, nó liền hứng thú dạt dào, lắc lư trái phải. Tảng đá lớn cũng theo đó lắc lư, vì thế đã khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng có một ngày nó cảm thấy không thú vị nữa, đài sen đá bắt đầu “lúc linh lúc không linh”, cuối cùng hoàn toàn “bất động như núi”. Hóa ra là nó đã rời khỏi đài sen đá, muốn đến phương xa tìm đồng bạn. Năm này qua năm khác một thân một mình, đã khiến nó cảm thấy cô đơn.
Cuối cùng nó liên tiếp tìm được hai đồng bạn, một con rắn tinh và một con hoẵng tinh. “Người hoa sen nhỏ” mới ra đời, bị bọn chúng phân biệt lừa mất một cánh tay nhỏ có “rễ mây và tinh hoa đất ngưng tụ”, cùng với một mảnh lá sen.
Nhưng nó vẫn kiên trì tìm kiếm đồng bạn. Cuối cùng nó đã tìm được một yêu hoa, không đòi hỏi nó bất cứ thứ gì. Nó dẫn yêu hoa trở lại đài sen đá, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trêu chọc những du khách kia. Nhưng có một ngày nó tỉnh dậy, phát hiện linh khí của đài sen đã biến mất, không còn lại chút nào, yêu hoa cũng không thấy nữa.
Đài sen đá mất đi linh tính, một lần nữa không ai thăm hỏi, cuối cùng hoàn toàn bị quên lãng. Chỉ còn lại yêu tinh nhỏ một tay thường ngồi ven rìa đài đá, ngâm nga làn điệu thôn quê, khẽ đung đưa chân.
Thỉnh thoảng nó sẽ thương cảm, bởi vì nó không biết ba đồng bạn kia hôm nay sống có tốt không. Nếu như sống không tốt, tại sao không tới gặp mình? Nó sẽ an ủi bọn chúng. Nếu như sống tốt, tại sao vẫn không tới gặp mình? Nó sẽ mừng cho bọn chúng.
Nó không nghĩ ra.
Đứa nhóc đột nhiên quay đầu sang, phát hiện người xứ khác mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, đang ngồi bên kia tảng đá, nhìn trời chiều uống rượu. Sau khi phát hiện bị nhìn chăm chú, người kia liền cười cười với nó, khiến cho đứa nhóc sợ hãi vội vàng đứng dậy, nhảy một cái, thân hình chui thẳng vào tảng đá lớn.
Trần Bình An cười ha hả, nhảy xuống tảng đá, thật sự rời khỏi chùa Như Khứ, không trêu đùa yêu tinh nhỏ kia nữa.
Gã đàn ông đen nhẻm kia nhìn đại hán, phất phất tay bảo hắn rời khỏi. Gã ta nhìn quanh, trên mặt ngoại trừ vẻ mệt mỏi, phần nhiều vẫn là vui mừng và sảng khoái. Vừa rồi khiển trách đại hán cầm búa kia một trận, hắn nói chuyện hầm hầm giận dữ, nhưng lúc này nhìn bóng lưng của tên đại tướng tâm phúc kia, khóe mắt của hắn lại có ý cười.
Nhóm người này đã thành công cứu người ở pháp trường, cách đó không xa có người đã sớm chuẩn bị ngựa. Bọn họ thúc ngựa chạy như điên, nhanh chóng rời khỏi châu thành hỗn loạn. Quan binh lại không dám rời thành truy bắt.
Sau đó bọn họ lật người xuống ngựa, hăng hái phấn chấn, trong tiếng cười lớn lục tục đi vào cửa tiệm của mình. Lại phát hiện trong tiệm không có đôi vợ chồng quen thuộc kia, chỉ có một thiếu niên áo trắng, trên bàn rượu trước người hắn có đặt một thanh trường kiếm, kiếm khí lạnh lẽo.
Chỉ sau một nén nhang, Trần Bình An đã rời khỏi tiệm.
Trong tiệm phía sau, có người chết có người sống, đều là anh hùng hảo hán trong mắt thế nhân. Quả thật người người đều rất anh hùng, chết đến trước mắt vẫn hào khí tận mây.
Những người sống sót, phần nhiều là từ đầu đến cuối trầm mặc ít nói, hoặc là bị một chút thương thế liền chủ động dừng tay. Bọn họ đã không buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không có vẻ muốn báo thù rửa hận. Ngược lại có một sự ngỡ ngàng, giống như đang nói, nhân sinh đã như vậy, cũng chỉ có thể trôi theo mà thôi.
Trần Bình An mặc kệ những chuyện này.
Rời khỏi cửa tiệm, hắn phát hiện rất nhiều tuấn mã tụ tập ven đường. Hắn ngẫm nghĩ, dắt một con ngựa cao lớn ra, lật người lên ngựa, lại rất thành thạo.
Đầu tiên là lảo đảo, sau đó là phóng ngựa giang hồ.
Trần Bình An trú mưa trong một đình nghỉ chân đổ nát trên núi, trong lúc rãnh rỗi hắn chậm rãi đi thế luyện quyền. Kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh người, thành trì dưới chân núi giống như một đống bùn lầy, tan ra trong mưa lớn.
Trần Bình An vội vàng lấy ra những thứ mua ở thành trấn nhỏ kia, cùng với tiền đồng và tiền giấy. Lập tức da đầu của hắn ngứa ngáy, bởi vì tất cả đều do giấy trắng cắt thành, giống như thứ mà người sống ở dương gian đốt cho người chết ở âm phủ vậy.
Dường như có người bị sự lúng túng của Trần Bình An làm thích thú, cười hì hì bên trong bức tường của đình nghỉ mát, âm thanh xuyên qua tường vang vọng trong đình.
Trước đó Trần Bình An chỉ kinh ngạc vì sự khác thường của thành trấn nhỏ, cũng không thật sự sợ những thứ kỳ quái này. Cho nên hắn rất nhanh khôi phục lại, ngồi trên một chiếc ghế dài làm bằng gỗ già trong núi sâu, nhìn bức tường nhợt nhạt đối diện, yên lặng uống rượu.
Âm vật kia vẫn không biết mình đã đụng phải tấm sắt, càng cố làm ra vẻ huyền bí, giả vờ âm trầm nói:
- Ngươi không sợ ta à?
Trần Bình An cột hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, đứng dậy chậm rãi đi tới bức tường kia, dán một lá bùa bảo tháp trấn yêu lên đó. Bên trong lập tức vang lên tiếng cầu xin nức nở, giọng nói dường như có phần trẻ con.
Trần Bình An vẫn không lấy lá bùa màu vàng kia xuống, chỉ cười hỏi:
- Ngươi nói xem ta có sợ không?
Tên kia hét lên:
- Tôi sợ rồi, tôi sợ rồi, sợ muốn sống lại luôn rồi!
- Đi ra, nếu còn trốn trốn tránh tránh, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa. Nói ta nghe xem, trấn nhỏ kia rốt cuộc là thế nào.
Trần Bình An lấy bùa trấn yêu xuống, cất vào trong tay áo, ngồi về vị trí cũ.
Một thằng bé từ trong bức tường đi ra, nghĩ lại còn sợ. Trước người và sau người đều thêu hình vẽ tượng trưng cho quan lại, chỉ là không có màu sắc rực rỡ như quan phục thế tục, chỉ có hai màu đen trắng.
Nó sợ sệt đứng ở chân tường, nhìn thần tiên lão gia ngồi đối diện, cúi người vái chào một cách kỳ lạ, tự báo thân phận. Hóa ra hắn là thổ địa do tiền triều sắc phong. Sau khi thay đổi hoàng đế và họ nước, nó tự động bị xếp vào hàng ngũ cựu thần, không còn chức quan, đạo hạnh vốn nhỏ bé lại càng thấp kém hơn.
Lúc còn sống nó là đứa con yêu dấu của một vị quan tổng đốc. Sau khi chết chưa được bảy ngày, có một vị thần tiên vân du ngang qua, tiến vào linh đường, giúp cha hắn sắp xếp một phen. Nó liền trở thành một thổ địa cấp bậc không cao, hương khói thịnh vượng. Sau đó núi sông biến sắc, tất cả đều thoảng qua như mây khói.
- Sở dĩ yêu ma ở ngọn núi kia làm thỏ không ăn cỏ gần hang, ngoại trừ tính khí của vị vua núi kia khá ôn hòa, những kẻ hung ác dưới trướng cũng lo thanh danh xấu đi, khiến người ta nghe tên đã sợ. Mười truyền trăm, trăm truyện ngàn, lỡ may đệ tử tiên gia ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, thèm muốn thanh danh trảm yêu trừ ma của thế tục, vậy phải làm sao đây?
Trần Bình An gật đầu.
Trần Bình An do dự một hồi, vẫn kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng cũng hỏi được di chỉ của chùa Như Khứ. Hắn đi đến chùa, thấy bên trong cỏ hoang rậm rạp, không có nhân khí cũng không có yêu khí, cảnh tượng tiêu điều. Trong ánh tà dương, hắn tìm được tảng đá lớn kia, nhưng không thấy có gì khác thường.
Trần Bình An ăn hết viên mứt quả cuối cùng, ném que trúc, xoay người rời đi. Sau khi hắn rời khỏi cửa lớn đổ nát của chùa Như Khứ, phía trên tảng đá lớn kia bỗng có một người tí hon ló đầu ra. Nó ngồi trên tảng đá, yên lặng không nói gì.
Hóa ra chân tướng đài sen này lắc lư, là vì tảng đá lớn đã thai nghén ra một “người hoa sen nhỏ”, thân là yêu tinh đất đá. Nó thích lẩn trốn cười trộm, mỗi lần có người thử lay động tảng đá lớn, nó liền hứng thú dạt dào, lắc lư trái phải. Tảng đá lớn cũng theo đó lắc lư, vì thế đã khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng có một ngày nó cảm thấy không thú vị nữa, đài sen đá bắt đầu “lúc linh lúc không linh”, cuối cùng hoàn toàn “bất động như núi”. Hóa ra là nó đã rời khỏi đài sen đá, muốn đến phương xa tìm đồng bạn. Năm này qua năm khác một thân một mình, đã khiến nó cảm thấy cô đơn.
Cuối cùng nó liên tiếp tìm được hai đồng bạn, một con rắn tinh và một con hoẵng tinh. “Người hoa sen nhỏ” mới ra đời, bị bọn chúng phân biệt lừa mất một cánh tay nhỏ có “rễ mây và tinh hoa đất ngưng tụ”, cùng với một mảnh lá sen.
Nhưng nó vẫn kiên trì tìm kiếm đồng bạn. Cuối cùng nó đã tìm được một yêu hoa, không đòi hỏi nó bất cứ thứ gì. Nó dẫn yêu hoa trở lại đài sen đá, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trêu chọc những du khách kia. Nhưng có một ngày nó tỉnh dậy, phát hiện linh khí của đài sen đã biến mất, không còn lại chút nào, yêu hoa cũng không thấy nữa.
Đài sen đá mất đi linh tính, một lần nữa không ai thăm hỏi, cuối cùng hoàn toàn bị quên lãng. Chỉ còn lại yêu tinh nhỏ một tay thường ngồi ven rìa đài đá, ngâm nga làn điệu thôn quê, khẽ đung đưa chân.
Thỉnh thoảng nó sẽ thương cảm, bởi vì nó không biết ba đồng bạn kia hôm nay sống có tốt không. Nếu như sống không tốt, tại sao không tới gặp mình? Nó sẽ an ủi bọn chúng. Nếu như sống tốt, tại sao vẫn không tới gặp mình? Nó sẽ mừng cho bọn chúng.
Nó không nghĩ ra.
Đứa nhóc đột nhiên quay đầu sang, phát hiện người xứ khác mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, đang ngồi bên kia tảng đá, nhìn trời chiều uống rượu. Sau khi phát hiện bị nhìn chăm chú, người kia liền cười cười với nó, khiến cho đứa nhóc sợ hãi vội vàng đứng dậy, nhảy một cái, thân hình chui thẳng vào tảng đá lớn.
Trần Bình An cười ha hả, nhảy xuống tảng đá, thật sự rời khỏi chùa Như Khứ, không trêu đùa yêu tinh nhỏ kia nữa.
Gã đàn ông đen nhẻm kia nhìn đại hán, phất phất tay bảo hắn rời khỏi. Gã ta nhìn quanh, trên mặt ngoại trừ vẻ mệt mỏi, phần nhiều vẫn là vui mừng và sảng khoái. Vừa rồi khiển trách đại hán cầm búa kia một trận, hắn nói chuyện hầm hầm giận dữ, nhưng lúc này nhìn bóng lưng của tên đại tướng tâm phúc kia, khóe mắt của hắn lại có ý cười.
Nhóm người này đã thành công cứu người ở pháp trường, cách đó không xa có người đã sớm chuẩn bị ngựa. Bọn họ thúc ngựa chạy như điên, nhanh chóng rời khỏi châu thành hỗn loạn. Quan binh lại không dám rời thành truy bắt.
Sau đó bọn họ lật người xuống ngựa, hăng hái phấn chấn, trong tiếng cười lớn lục tục đi vào cửa tiệm của mình. Lại phát hiện trong tiệm không có đôi vợ chồng quen thuộc kia, chỉ có một thiếu niên áo trắng, trên bàn rượu trước người hắn có đặt một thanh trường kiếm, kiếm khí lạnh lẽo.
Chỉ sau một nén nhang, Trần Bình An đã rời khỏi tiệm.
Trong tiệm phía sau, có người chết có người sống, đều là anh hùng hảo hán trong mắt thế nhân. Quả thật người người đều rất anh hùng, chết đến trước mắt vẫn hào khí tận mây.
Những người sống sót, phần nhiều là từ đầu đến cuối trầm mặc ít nói, hoặc là bị một chút thương thế liền chủ động dừng tay. Bọn họ đã không buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không có vẻ muốn báo thù rửa hận. Ngược lại có một sự ngỡ ngàng, giống như đang nói, nhân sinh đã như vậy, cũng chỉ có thể trôi theo mà thôi.
Trần Bình An mặc kệ những chuyện này.
Rời khỏi cửa tiệm, hắn phát hiện rất nhiều tuấn mã tụ tập ven đường. Hắn ngẫm nghĩ, dắt một con ngựa cao lớn ra, lật người lên ngựa, lại rất thành thạo.
Đầu tiên là lảo đảo, sau đó là phóng ngựa giang hồ.