Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 360: Chia tay




- Người tu đạo không cần quan tâm thiện ác, đó là lời nói xằng bậy. Nhưng đồ vật pháp bảo trên đời nào có phân chia chính tà, dùng tà khí làm chính sự, có gì không ổn?
Lục Đài càng nói càng bực, chỉ muốn vươn ngón tay chỉ vào mũi Trần Bình An mắng chửi:
- Ngươi có thể mở to hai mắt nhìn mình xương trắng mọc thịt, tại sao lại băn khoăn về vấn đề này? Trần Bình An, nếu ngươi vẫn cố chấp như vậy, cầu trường sinh không sửa cũng được. Ta khuyên ngươi nên một lòng một dạ làm võ phu thuần túy là được rồi, đừng hi vọng làm đại kiếm tiên gì nữa. Với tâm tính này của ngươi, cho dù sau này có cầu trường sinh, trở thành luyện khí sĩ, trước khi phá vỡ giới hạn năm cảnh giới cao, tâm ma của ngươi không chừng còn lớn hơn trời.
- Ngươi có biết không, mỗi luyện khí sĩ trên đời bước vào cảnh giới Nguyên Anh, đều có lý tưởng cao xa tranh đấu với trời đất, pháp thuật thần thông và nghị lực bền bỉ đều rất mạnh. Nhưng vì sao bước vào năm cảnh giới cao lại gian khổ như vậy, chính là ở cửa ải nguy hiểm này. Không phải là thiên kiếp như thế nhân lầm tưởng, những thứ đó chỉ là biểu tượng, tử địch thật sự chính là bản tâm của mình.
- Đạo tâm của ngươi cao bao nhiêu, tâm tính vững bao nhiêu, tâm ma pháp tướng của ngươi cũng sẽ cao bấy nhiêu. Thậm chí có thể cao đến trăm trượng ngàn trượng, hơn nữa giống như kim thân thần linh thượng cổ, kiên cố không phá vỡ nổi, ngươi làm sao qua được?
Trần Bình An không phản bác, chỉ vào mũi của Lục Đài, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lại tới rồi.
Lục Đài dừng nói chuyện, lau máu mũi.
Lần này không liên quan tới đại thế hướng đi của thiên hạ, chỉ liên quan tới đại đạo của một m.ình Trần Bình An, Lục Đài thân là con cháu họ Lục Âm Dương gia, gặp phải thiên đạo phản kích nhỏ hơn lần trước rất nhiều.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Người bên ngoài tới rồi.
Lục Đài liếc nhìn Trần Bình An, thần thức nhạy bén này của đối phương, đã hoàn toàn không thua võ phu cảnh giới thứ sáu, quả thật chỉ là võ phu cảnh giới thứ tư sao? Hắn càng cảm thấy tò mò với người đã truyền thụ quyền pháp cho Trần Bình An.
Một nhóm bốn người cẩn thận bước vào sân luyện võ, chính là lão đạo nhân và đồ đệ Hoàng Thượng, cùng với huynh muội Hoàn Thường, Hoàn Thục.
Sở dĩ bọn họ không đi đến lầu chính, là do chủ ý của ông lão nhếch nhác. Ông ta đứng ở nơi cao trong rừng núi phía bắc, vô tình nhìn thấy bóng dáng Trần Bình An và Lục Đài trở lại trấn Phi Ưng, liền quyết định tới đây hội họp với bọn họ. Trước tiên hỏi thăm tung tích của ma đầu kia, sau đó cùng nhau đi đến lầu chính, như vậy càng ổn thỏa hơn.
Ông lão chắp tay thi lễ theo kiểu Đạo gia, tự giới thiệu mình:
- Bần đạo Mã Phi Phủ, tu hành ở núi Uyên Ương, hân hạnh bái kiến Lục tiên sư, Trần tiên sư.
Lục Đài tùy ý đưa tay ra, cây quạt trúc kia bỗng nhiên xuất hiện, khẽ phe phẩy:
- Ta đến từ Trung Thổ Thần Châu.
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Ta là người Đại Ly Bảo Bình châu.
Mã Phi Phủ cẩn thận hỏi:
- Hai vị tiên sư có biết tung tích của ma đầu kia không?
Lục Đài khép quạt trúc lại, dùng quạt chỉ vào lão đạo nhân. Đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì, trên đầu quạt xếp bỗng xuất hiện một chiếc mũ Ngũ Nhạc. Cổ tay Lục Đài khẽ rung lên, mũ Ngũ Nhạc kia cũng theo đó nhấp nhô. Hắn mỉm cười nói:
- Đã chết rồi, có một ít thu hoạch.
Lão già mũ cao ngồi bồ đoàn từ biển mây hạ xuống, di chuyển núi lớn Ngũ Nhạc trấn áp sân luyện võ. Lúc đó Mã Phi Phủ cũng liếc thấy, có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc mũ Ngũ Nhạc kia. Lúc này nhìn thấy chiếc mũ cao cổ xưa đặt phía trên quạt trúc, trong lòng ông ta giống như dời sông lấp biển. Ông ta không dám tin, hai người trẻ tuổi này lại g.iết chết được một kẻ rất có khả năng là địa tiên cảnh giới Kim Đan, nhưng lại rất mong vị công tử anh tuấn kia không nói dối.
Lục Đài cũng lười tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, dẫn theo Trần Bình An đi lên sân thượng.
Trấn chủ Hoàn Dương đã không còn ở trên đài có cái tên kỳ lạ này. Lục Đài ngồi trên lan can, lắc lư hai chân, chậm rãi phe phẩy quạt, tóc mai tung bay. Trần Bình An thì học theo người khác, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống rượu mạnh, ngẩng đầu lên, nhổ ra một ngụm khí đục mang theo mùi rượu.

Trần Bình An nhíu mày hỏi:
- Gì vậy?
Lục Đài cười nói:
- Đồ chơi nhỏ thôi, tặng cho ngươi. Mở ra xem thử đi, nhất định ngươi sẽ thích. Đây là một túi hạt giống du tiền (quả du), lai lịch khá đặc thù. Sau khi về đến quê nhà, ngươi có thể trồng trên núi phong thủy tốt một chút, nhất định phải hướng về phía mặt trời. Sau dăm ba năm không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.
Trần Bình An mặc dù đưa tay cầm lấy túi quả du, nhưng vẫn nói:
- Trước tiên phải nói cho rõ, nếu không ta sẽ trả lại ngươi.
Lục Đài giải thích sơ lược một phen. Sau khi Trần Bình An nghe xong liền cười không khép miệng được, vội vàng cất vào, cái gì trả hay không trả xem như chưa từng nói.
Hóa ra túi hạt du này rất thần kỳ, hơn nữa còn hợp khẩu vị của Trần Bình An. Chúng là hạt giống quý giá của một cây du tiên gia viễn cổ Trung Thổ Thần Châu, bởi vì ngoại hình của nó tròn mỏng như tiền, cho nên mới có tên như vậy.
Âm của chúng đọc gần giống “dư tiền”, vì vậy dân gian có quan niệm ăn quả du là có thể “dư tiền”. Quan niệm này bị phần lớn mọi người cho là tin đồn thất thiệt, nhưng thật ra là không biết cáhc sử dụng nó. Chỉ cần tìm được yêu tinh vàng ánh trốn trong quả du, trước tiên ngâm nó trong hũ rượu, sau khi say rượu thì lấy ra ăn, hàng năm sẽ có thể tăng tiền thu nhập ngoài mức quy định.
Vào đầu xuân vì muốn kiếm điềm lành, những nhà giàu có sẽ mở “tiệc quả du”, để cầu năm mới tài lộc dồi dào.
Trần Bình An rất thích loại thu nhập tiền tài có thể tiết kiệm dùng lâu này.
Trong lòng hắn vẫn luôn tin chắc, một phần phú quý đột nhiên chạy đến, cũng sẽ ra đi vội vã, hoặc là phải cần nghị lực rất lớn, vất vả rất nhiều mới có thể cầm được giữ được. Lợi ích của loại quả du này cũng không quá lớn, có thể khiến cho hắn an lòng.
Trần Bình An lấy được thứ tốt, liền bắt đầu khoe mẽ, cười nói:
- Có quý báu quá không?
Lục Đài dùng ngón cái và ngón trỏ không ngừng khép mở quạt trúc, cảm khái nói:
- Trần Bình An, chuyến đi đến đài Thượng Dương là ta đang cầu đạo. Ngươi có biết hai chữ “đại đạo” nặng bao nhiêu không? Có điều ta cảm thấy chúng ta đã là bằng hữu, không bằng bỏ qua đi. Nếu không cho dù Lục Đài ta giàu có, khuynh gia bại sản cũng không lấy ra nổi số tiền này. Thế nào?

Trước khi rời đi, Lục Đài nói rằng mình có thể sẽ ở lại đây lâu dài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về Trung Thổ Thần Châu.
Lần cuối cùng Lục Đài mang dây trói yêu đến, Trần Bình An đã gần như tịnh dưỡng xong.
Ly biệt sắp tới, lại không có thương cảm gì.
Một người lòng ôm mộng tưởng, một người vừa bắt đầu đại đạo, không có lý do gì quá đa sầu đa cảm. Thế là cứ dứt khoát như vậy, một người ở lại trấn Phi Ưng nơi đất khách quê người, một người đeo kiếm đi về hướng bắc.
Lục Đài thậm chí không đưa tiễn, chỉ đứng trên đài Thượng Dương, từ xa nhìn theo Trần Bình An mặc áo bào trắng chậm rãi rời đi.
Trước đó hắn đã xúi Trần Bình An đeo trường kiếm Si Tâm và đao hẹp Đình Tuyết, như vậy rất có khí khái giang hồ. Đáng tiếc Trần Bình An không mắc lừa, nói rằng hắn cũng không phải mở tiệm binh khí.
Lục Đài hơi nuối tiếc, nếu Trần Bình An thật sự làm như vậy, hắn sẽ có thể quang minh chính đại cười Trần Bình An là đồ ngốc.
Trần Bình An đi ra cổng lớn, đi trên đường lớn, không kìm được nhìn lại trấn Phi Ưng một lần. Không phải nhìn Lục Đài kia, mà là nghĩ tới một chuyện, cảm thấy hơi khó hiểu. Cuối cùng hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Trên đường rời khỏi trấn Phi Ưng, Trần Bình An đi sát qua vai một người đàn ông trung niên. Hắn rõ ràng không nhận ra người này, nhưng lại luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào đó.
Người đàn ông chất phác kia cũng phát hiện ánh mắt quan sát của Trần Bình An, liền nhếch miệng cười, tỏ ra ngượng ngùng, hoàn toàn giống như một người đàn ông quê mùa.
Sau khi Trần Bình An cách xa trấn Phi Ưng, người đàn ông chất phác dạo chơi xung quanh khẽ giậm chân một cái, non sông ngàn dặm liền không còn cấm tiệt pháp thuật nữa. Nếu không phải như vậy, lúc trước đại chiến trên biển mây đã gây ra động tĩnh to lớn, Phù Kê tông không thể nào thờ ơ được.
Lục Đài nằm trên lan can, cười híp mắt nhìn khí vận sông núi đảo lộn chuyển dời, huyền cơ trùng trùng. Không hổ là ân sư truyền đạo của hắn, vẫn mạnh hơn một vị sư phụ truyền dạy khác không ít.
Trên một đỉnh núi cách đó trăm dặm, Trần Bình An đang nghỉ ngơi sau khi đi thế. Chẳng biết tại sao lại thấy nhớ mùi vị mứt quả, chuyện này khiến hắn hơi buồn cười. Hắn nghĩ thầm hôm nay đã nhà lớn nghiệp lớn, chờ đến thành trấn tiếp theo, tùy tiện tìm một gánh hàng rong bán mứt quả mua hai xâu, tay trái một xâu, tay phải một xâu. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...