Kiếm Lai
Chương 223: Cần một người biết đánh nhau
- Những kẻ danh tiếng rất lớn, nghe rất vang dội, kết quả lại chẳng một ai biết đánh nhau.
Nói đến đây, ông ta ngượng ngùng cười bảo:
- Rượu không ngon, Tề tiên sinh, xin lỗi.
- Tên này lá gan thật lớn, rốt cuộc mạnh đến đâu?
Hoạn quan lớn tuổi trầm giọng đáp:
- Võ phu cảnh giới thứ chín, thậm chí có khả năng không phải cảnh giới thứ chín bình thường, có thể nói là rất lợi hại.
Hoàng đế Đại Tùy gật đầu:
- Cũng giống như trong số cờ đợi lệnh của chúng ta, danh thủ bậc chín cũng phân chia mạnh yếu. Nhìn như cấp bậc tương đồng, nhưng thực ra chênh lệch lại rất lớn.
Hoàng đế Đại Tùy được đại công công hộ tống đi ra khỏi phòng dưỡng tâm, chậm rãi nói:
- Vốn nên có bậc mười. Chỉ là đại ma đầu ở thành Bạch Đế Trung Thổ Thần Châu đã tự xưng bậc mười, trên đầu thành còn dựng một lá cờ “mời kỳ thủ thiên hạ đi trước”, vì vậy không có vương triều nào dám ban thưởng danh hiệu bậc mười cho kỳ thủ trong nước. Nói thật kỳ thủ thiên tài của Đại Tùy xuất hiện lớp lớp, vượt trội ở Đông Bảo Bình Châu, nhưng Đại Tùy cũng không dám làm trái quy tắc này. Quả nhân thật muốn đi thành Bạch Đế kia chính mắt xem thử.
Đại công công nói:
- Trước tiên để cao thủ trong cung thăm dò sâu cạn, sau đó bệ hạ hiện thân cũng không muộn.
Hai người vừa mới đi ra hành lang, bỗng có một luyện khí sĩ tóc trắng xóa tới bẩm báo tình hình chiến đấu.
Trên quảng trường bên ngoài Vũ Anh điện, một võ phu cảnh giới thứ bảy vốn là phó thống lĩnh ngự lâm quân, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho bất tỉnh, tạm thời không ai dám đi qua xem xét thương thế.
Ba người đi ra hơn trăm bước, lại có một võ tướng cường tráng mặc giáp vàng tới bẩm báo.
Một vị luyện khí sĩ tông sư cảnh giới thứ mười quanh năm thủ hộ ngoài cung, sau khi khẩn cấp vào cung, vừa mới sử dụng pháp bảo, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho pháp bảo bay ra khỏi hoàng cung, lại dùng một quyền đánh cho tông sư kia đụng vào tường thành, lần này không bất tỉnh nhưng đã không còn sức tái chiến.
Hoàng đế Đại Tùy “ừ” một tiếng, hỏi:
- Trận pháp trong cung đã mở rồi chứ?
Võ tướng giáp vàng gật đầu nói:
- Đã mở, tùy thời có thể sử dụng. Hiện giờ tông sư võ đạo và luyện khí sĩ trong ngoài kinh thành đều đã chạy tới hoàng cung.
Hoàng đế Đại Tùy hỏi:
- Người nọ có từng chủ động ra tay không?
Võ tướng lắc đầu nói:
- Chưa từng, chỉ nói là tới gặp bệ hạ. Nếu chúng ta không chủ động ra tay, hắn chỉ đứng yên tại chỗ.
Đại công công hít sâu một hơi, bắt đầu bước nhỏ tới trước, sau đó bước chân càng lúc càng lớn, bước cuối cùng lướt ra hai trượng, khí thế hùng hồn, đi đến trước người Lý Nhị, một quyền đánh vào ngực đối phương.
Âm thanh nặng nề, giống như chuông lớn vang khắp hoàng cung.
Con giao long màu vàng vốn đang bơi lội trên quảng trường Vũ Anh điện, bị khí tức hùng hậu cuộn trào này đụng trúng, lập tức quay cuồng rút lui trong dòng chảy màu vàng, co rúc ở góc tường cao phía xa, nằm yên bất động.
Lý Nhị lui ra ba bốn bước, hờ hững nói:
- Còn một quyền.
Đại công công không nói lời nào, bộ mãng phục đỏ tươi tung bay phần phật, bước ra một bước, giận dữ quát lên, lại đánh một quyền vào trán Lý Nhị.
Một quyền này không có tiếng động, nhưng trong hoàng cung Đại Tùy, vô số ngự lâm quân và cung nữ hoạn quan đều bị xung kích mạnh. Ngự lâm quân có tu vi căn bản, chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, khí huyết sôi trào. Còn cung nữ hoạn quan rất nhiều người bay ngược ra, sau khi ngã xuống đất hai tai đều rỉ ra tơ máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Lý Nhị bị một quyền này đánh bay ra ngoài, đụng vào trong tường cao. Nhưng rất nhanh hai tay ông ta chống vào ven rìa, thân hình từ trong tường rút ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ông ta đi về phía công công lớn tuổi đã đánh hai quyền, mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi còn một quyền, cứ ra tay, nhưng ta cũng phải đánh rồi.
Từ võ phu cảnh giới thứ bảy trước đó, cho đến luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười tiếp theo, rồi đến vị này đại công công này, ông ta đều chỉ đánh một quyền. Thật sự là một người trung thực chất phác, không muốn ức hiếp người khác.
Đại công công hít sâu một hơi:
- Xin chỉ giáo!
Lý Nhị bắt đầu lao tới, đánh một quyền đơn giản vào ngực đại công công.
Trên quảng trường Vũ Anh điện không còn bóng dáng của vị đại công công này nữa, chỉ là bên phía tường cao có thêm một lỗ thủng lớn.
Lý Nhị chờ một hồi, không thấy có người đi ra, lúc này mới nói:
- Hoàng đế Đại Tùy, ngươi cứ tiếp tục ẩn nấp, hoặc là phái một người biết đánh nhau ra đây. Nếu thật sự không được thì bảo tất cả mọi người cùng lên!
Nói đến đây, ông ta ngượng ngùng cười bảo:
- Rượu không ngon, Tề tiên sinh, xin lỗi.
- Tên này lá gan thật lớn, rốt cuộc mạnh đến đâu?
Hoạn quan lớn tuổi trầm giọng đáp:
- Võ phu cảnh giới thứ chín, thậm chí có khả năng không phải cảnh giới thứ chín bình thường, có thể nói là rất lợi hại.
Hoàng đế Đại Tùy gật đầu:
- Cũng giống như trong số cờ đợi lệnh của chúng ta, danh thủ bậc chín cũng phân chia mạnh yếu. Nhìn như cấp bậc tương đồng, nhưng thực ra chênh lệch lại rất lớn.
Hoàng đế Đại Tùy được đại công công hộ tống đi ra khỏi phòng dưỡng tâm, chậm rãi nói:
- Vốn nên có bậc mười. Chỉ là đại ma đầu ở thành Bạch Đế Trung Thổ Thần Châu đã tự xưng bậc mười, trên đầu thành còn dựng một lá cờ “mời kỳ thủ thiên hạ đi trước”, vì vậy không có vương triều nào dám ban thưởng danh hiệu bậc mười cho kỳ thủ trong nước. Nói thật kỳ thủ thiên tài của Đại Tùy xuất hiện lớp lớp, vượt trội ở Đông Bảo Bình Châu, nhưng Đại Tùy cũng không dám làm trái quy tắc này. Quả nhân thật muốn đi thành Bạch Đế kia chính mắt xem thử.
Đại công công nói:
- Trước tiên để cao thủ trong cung thăm dò sâu cạn, sau đó bệ hạ hiện thân cũng không muộn.
Hai người vừa mới đi ra hành lang, bỗng có một luyện khí sĩ tóc trắng xóa tới bẩm báo tình hình chiến đấu.
Trên quảng trường bên ngoài Vũ Anh điện, một võ phu cảnh giới thứ bảy vốn là phó thống lĩnh ngự lâm quân, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho bất tỉnh, tạm thời không ai dám đi qua xem xét thương thế.
Ba người đi ra hơn trăm bước, lại có một võ tướng cường tráng mặc giáp vàng tới bẩm báo.
Một vị luyện khí sĩ tông sư cảnh giới thứ mười quanh năm thủ hộ ngoài cung, sau khi khẩn cấp vào cung, vừa mới sử dụng pháp bảo, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho pháp bảo bay ra khỏi hoàng cung, lại dùng một quyền đánh cho tông sư kia đụng vào tường thành, lần này không bất tỉnh nhưng đã không còn sức tái chiến.
Hoàng đế Đại Tùy “ừ” một tiếng, hỏi:
- Trận pháp trong cung đã mở rồi chứ?
Võ tướng giáp vàng gật đầu nói:
- Đã mở, tùy thời có thể sử dụng. Hiện giờ tông sư võ đạo và luyện khí sĩ trong ngoài kinh thành đều đã chạy tới hoàng cung.
Hoàng đế Đại Tùy hỏi:
- Người nọ có từng chủ động ra tay không?
Võ tướng lắc đầu nói:
- Chưa từng, chỉ nói là tới gặp bệ hạ. Nếu chúng ta không chủ động ra tay, hắn chỉ đứng yên tại chỗ.
Đại công công hít sâu một hơi, bắt đầu bước nhỏ tới trước, sau đó bước chân càng lúc càng lớn, bước cuối cùng lướt ra hai trượng, khí thế hùng hồn, đi đến trước người Lý Nhị, một quyền đánh vào ngực đối phương.
Âm thanh nặng nề, giống như chuông lớn vang khắp hoàng cung.
Con giao long màu vàng vốn đang bơi lội trên quảng trường Vũ Anh điện, bị khí tức hùng hậu cuộn trào này đụng trúng, lập tức quay cuồng rút lui trong dòng chảy màu vàng, co rúc ở góc tường cao phía xa, nằm yên bất động.
Lý Nhị lui ra ba bốn bước, hờ hững nói:
- Còn một quyền.
Đại công công không nói lời nào, bộ mãng phục đỏ tươi tung bay phần phật, bước ra một bước, giận dữ quát lên, lại đánh một quyền vào trán Lý Nhị.
Một quyền này không có tiếng động, nhưng trong hoàng cung Đại Tùy, vô số ngự lâm quân và cung nữ hoạn quan đều bị xung kích mạnh. Ngự lâm quân có tu vi căn bản, chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, khí huyết sôi trào. Còn cung nữ hoạn quan rất nhiều người bay ngược ra, sau khi ngã xuống đất hai tai đều rỉ ra tơ máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Lý Nhị bị một quyền này đánh bay ra ngoài, đụng vào trong tường cao. Nhưng rất nhanh hai tay ông ta chống vào ven rìa, thân hình từ trong tường rút ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ông ta đi về phía công công lớn tuổi đã đánh hai quyền, mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi còn một quyền, cứ ra tay, nhưng ta cũng phải đánh rồi.
Từ võ phu cảnh giới thứ bảy trước đó, cho đến luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười tiếp theo, rồi đến vị này đại công công này, ông ta đều chỉ đánh một quyền. Thật sự là một người trung thực chất phác, không muốn ức hiếp người khác.
Đại công công hít sâu một hơi:
- Xin chỉ giáo!
Lý Nhị bắt đầu lao tới, đánh một quyền đơn giản vào ngực đại công công.
Trên quảng trường Vũ Anh điện không còn bóng dáng của vị đại công công này nữa, chỉ là bên phía tường cao có thêm một lỗ thủng lớn.
Lý Nhị chờ một hồi, không thấy có người đi ra, lúc này mới nói:
- Hoàng đế Đại Tùy, ngươi cứ tiếp tục ẩn nấp, hoặc là phái một người biết đánh nhau ra đây. Nếu thật sự không được thì bảo tất cả mọi người cùng lên!