Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 183: Trên núi




- Tóm lại sau khi thư sinh kia biết được chân tướng, đã đâm đầu xuống hồ tự sát, chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Trước khi thư sinh này đi thư viện Quan Hồ, đã nói vài câu với hai người bạn thân ở Quốc Tử giám kinh thành Đại Ly. Đoán rằng hắn đã sớm biết thân phận hơn người của cô, cho nên hắn mới khăng khăng muốn trở thành quân tử cao hơn hiền nhân Nho môn. Có lẽ hắn nghĩ rằng chỉ có như vậy, sau này trở về Đại Ly mới có thể xin triều đình cưới hỏi đàng hoàng.

- Các vị ân nhân, sau khi các người rời núi đi về phía nam, khoảng một ngày rưỡi lộ trình sẽ đến núi Tam Chi. Nhớ đừng lên đường ban đêm, nơi đó có một ác quỷ dùng phần mộ làm sào huyệt, chiếm giữ đất lành, hấp thu linh khí tổ tiên của một gia đình. Nếu không phải như vậy, dựa theo số mệnh để suy tính, con cháu đời trước của gia đình kia đã xuất hiện quan lớn rồi.
- Đạo hạnh của ác quỷ không yếu, chắc là có thực lực của luyện khí sĩ cảnh giới thứ tư. Chủ yếu là nó xuất quỷ nhập thần, rất khó bắt giữ, lại dùng một pháp thuật tà môn không biết lai lịch chế tạo ra mười mấy con rối âm thi. Bần đạo đã từng giao thủ với nó, mấy lần thất bại trong gang tấc, lãng phí mấy lá bùa lôi pháp quý giá, còn bị dân bản địa hiểu lầm là kẻ lừa gạt, đúng là tức chết.
Tâm thần Lâm Thủ Nhất khẽ động, nghe được âm thần tiền bối ngầm nhắc nhở, bèn hỏi:
- Đạo trưởng sở trường ngũ lôi chính pháp? Không biết thuộc về môn phái nào?
Lão đạo nhân hơi lúng túng, nghĩ thầm thiếu niên lạnh lùng này đúng là mới ra đời, không biết quy củ hành tẩu giang hồ. Nào có ai hỏi thẳng sư môn lai lịch của người khác như vậy, dù là tiên gia tu đạo trên núi hay võ nhân giang hồ dưới núi, chuyện này đều phạm vào kiêng kị.
Nhưng đã cùng nhau trải qua cảnh ngộ khó khăn trước đó, lại có lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn giúp đỡ, lão đạo nhân cũng không tính toán mấy chuyện này nữa, cẩn thận cân nhắc một phen, chậm rãi nói:
- Nói ra thì rất dài dòng, các ân nhân đừng chê bần đạo lắm mồm là được. Bần đạo đến từ nước Nam Giản nổi danh một châu, nơi đó tôn sùng đạo pháp. Biên cảnh có một nhánh Đạo gia lớn dùng chữ “tông” làm đầu, là thế lực Đạo môn hàng đầu Đông Bảo Bình châu, chiếm giữ đất lành Thanh Đàm, một trong bảy mươi hai đất lành thiên hạ. Tông chủ được phong là quốc sư của nước Nam Giản, bởi vì đạo pháp huyền diệu, thần thông quảng đại, đến nỗi quân chủ mấy nước phụ cận đều tự mình lên núi, cùng tôn vị tông chủ này làm chân quân đứng đầu một nước. Cho nên vị thần tiên Đạo giáo này đã trở thành chân quân của bốn nước, là một trong mười đại tiên sư được Đông Bảo Bình châu chúng ta công nhận. Thật không dám giấu, nếu là trước khi Ngụy đại kiếm tiên miếu Phong Tuyết đột phá cảnh giới, gặp phải vị tiên sư này cũng không thể ngang hàng với ông ta.
Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất nghe rất nghiêm túc, không muốn bỏ sót chữ nào.
Trên người có người, ngoài trời có trời.
Nhất là chức vị “chân quân” này, Lưu Chí Mậu xuất hiện trong trấn nhỏ chẳng phải cũng được gọi là Tiệt Giang Chân Quân sao?
Lý Bảo Bình và Lý Hòe thì không chuyên chú như vậy. Lý Bảo Bình thỉnh thoảng quan sát tiểu cô nương mặt tròn kia, thấy đối phương rụt rè nấp ở bên người đạo nhân mắt mù, dáng vẻ ngượng ngùng không dám gặp người khác.
Lão đạo nhân càng hứng thú, được Tửu nhi dìu đỡ, bất giác đã đi đến giữa Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất, nói đến nước bọt tung tóe:
- Trên đời này tông môn có tư cách mang chữ “tông”, bình thường đều chia làm ba loại là tổ tông, chính tông và hạ tông. Trong đó tổ tông còn được gọi là tổ đình. Hạ tông thì có rất nhiều môn phái phụ thuộc, những môn phái này đặt tên cũng không chú ý nhiều, chỉ cần không tự tiện mang một chữ “tông”, đồng thời không trùng tên với môn phái khác, như vậy miếu quán Đạo gia, chùa chiền Phật gia... đều có thể lấy tùy ý. Bọn họ theo định kỳ cống nạp một ít tài sản cho hạ tông, lại lôi kéo quan hệ với triều đình dưới núi, tìm một vùng đất có phong thủy tốt yên tâm tu hành trên núi, cố gắng chiêu mộ đệ tử có tư chất tu hành, có thể kéo dài truyền thừa trăm năm ngàn năm.
- Sư môn của bần đạo là Cầu Chân quán, đã từng là môn phái lớn hàng đầu nước Nam Giản. Hơn trăm năm trước suy tàn, đến đời của bần đạo thì đám sư trưởng gần như đều đã cưỡi hạc về tây, sư huynh đệ chẳng còn lại mấy người, càng không một ai có tiền đồ thật sự.
- Nói ra không sợ các vị chê cười, ngũ lôi chính pháp của nhánh Cầu Chân quán chúng ta quả thật không phải là lôi pháp chính thống. Chúng ta chủ tu kinh huyệt ở gan và mật, học vấn đều nằm ở hai chữ “hư, hi”, bắt nguồn từ “hư là mây mưa, hi là sấm sét”. Một khi tu thành, dùng tâm nhãn quan sát khiếu huyệt trong người, có thể nhìn thấy trong mấy kinh huyệt quan trọng sinh ra cảnh tượng thần kỳ, mây mưa bốc lên, tiếng sấm rung động. Sau đó có thể cộng hưởng với trời đất, giơ tay nhấc chân thu hút thiên lôi, diệt trừ quỷ quái... Đương nhiên trước mặt Ngụy đại kiếm tiên có thề dùng một kiếm phá vạn pháp, chút đạo pháp bất minh này của Cầu Chân quán chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.
Lâm Thủ Nhất nhíu mày hỏi:

Sau đó hai nhóm người kết bạn cùng đi, trên đường thuận lợi không mưa không gió. Đợi đến khi hoàn toàn rời khỏi ranh giới núi sông kia, tâm trạng căng thẳng của đạo sĩ mắt mù mới được thả lỏng, tùy ý ngồi xuống một nơi ven đường. Tửu nhi vội vàng đưa bình nước đến. Thiếu niên chân thọt thì đứng sau người đạo sĩ, quay đầu nhìn về dãy núi kia, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc từ biệt, lão đạo nhân từ trong bọc hành lý lấy ra một quyển trục được giữ gìn hoàn hảo, làm bằng vải lụa, tự tay đưa cho Trần Bình An:
- Đây là một bức “Sưu Sơn Đồ” do sư môn bần đạo truyền xuống, phía trên có miêu tả gần trăm loại quỷ núi yêu tinh, có thể dùng để tham khảo. Các vị lần đầu đi xa du học, tất nhiên sẽ đi qua nhiều ngọn núi cao hùng vĩ, không chừng sau này sẽ cần dùng đến. Bần đạo đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ còn lại chút giá trị kỷ niệm mà thôi, không bằng tặng cho các vị, đồ phải dùng đúng chỗ mới đáng quý.
Lâm Thủ Nhất kéo kéo tay áo Trần Bình An. Trần Bình An hiểu ngầm, cầm lấy bức “Sưu Sơn Đồ” kia. Nhưng hắn cũng lấy ra viên đá mật rắn còn lại trên người, đưa cho thiếu niên chân thọt, chỉ nói là đặc sản quê nhà, không đáng giá nhưng số lượng không nhiều. 
Thiếu niên chân thọt muốn từ chối, lão đạo nhân vội vàng bảo hắn cầm lấy, nói là ý tốt của ân nhân. Thiếu niên rất hướng nội đành phải yên lặng cầm lấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngượng ngùng nói hai chữ cảm ơn.
Trần Bình An cười nói:
- Sau khi các ngươi đi qua trấn Hồng Chúc và núi Kỳ Đôn, đến huyện thành Long Tuyền, có thể đi tiệm Thảo Đầu hoặc tiệm Áp Tuế tìm một cô nương tên là Nguyễn Tú. Đưa viên đá mật rắn này cho cô ấy xem, cô ấy sẽ biết các ngươi là bằng hữu của ta, không chừng có thể giúp các ngươi thu xếp một chút ở trấn nhỏ. Chờ đến trạm dịch gần đây, ta sẽ gởi thư về trấn nhỏ nói rõ tình hình.
Sau khi hai bên mỗi người đi một ngả, đạo nhân mắt mù thà dẫn theo hai đồ đệ đi đường vòng xa xôi, cũng không muốn đi vào vùng sông núi kia nữa.
Tiếp tục xuôi nam, Trần Bình An quay đầu nhìn, chậm rãi dời mắt đi.
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy muốn luyện kiếm.
- --------
Chú thích:
(1) Thủy lục đạo trường: Một loại pháp hội của Phật giáo. Hòa thượng và ni cô lập đàn lễ Phật, tụng kinh sám hối, bố thí đồ ăn, dùng để siêu độ tất cả vong linh trên cạn và dưới nước. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...